Đỉnh Cấp Sát Thủ - Đoàn Sát Thủ Tiến Hóa Thần Cấp
“Được.” Lâm Lăng cũng không có khách sáo, gật đầu nhận lấy.
Trong tình nghĩa huynh đệ của họ hoàn toàn không tồn tại khái niệm mượn và bị mượn tiền.
“Đúng rồi, chừng nào lão đại đến Hắc Ám Điện Tông vậy?” Lôi Mông cất sáu két bia vào nhẫn không gian, sau đó hỏi.
Hắn biết, thân phận chấp sự hiện giờ của Lâm Lăng có đặc quyền đi đến các Điện Tông.
Vừa nghe Hắc Ám Điện Tông, Lâm Lăng có vẻ hơi nhạy cảm, lập tức hỏi ngược lại: “Có chuyện gì?”
“Muội muội của ta tên là Lôi Oánh Oánh, hiện tại là Thánh Nữ của Hắc Ám Điện Tông, nếu lão đại có tới đó thì làm phiền giúp ta nhắn lại một lời.”
Lôi Mông nhắc tới muội muội thì khóe miệng bất giác nâng lên một ý cười, nói: “Nói với nó, ta cũng đã đến đây rồi, bảo nó đừng lo lắng.”
Nghe thấy lời này, ánh mắt Lâm Lăng khẽ rung động, giờ hắn mới nhớ tới, trước kia Lôi Mông từng nhắc đến mình có một muội muội vì trời sinh có thân thể m Sát nên được trở thành Thánh Nữ của Hắc Ám Điện Tông.
“Đúng rồi, còn có ấn ký truyền âm phù bùa, nếu gặp được Oánh Oánh thì nhờ huynh giao cho nó.” Lôi Mông lấy ra một ngọc giản phù văn, trong đó có khắc truyền âm phù cá nhân của hắn ta.
“Không thành vấn đề.” Lâm Lăng gật đầu, nhận lấy ngọc giản phù văn.
Nhìn Lôi Mông cao lớn vạm vỡ trước mắt, trong lòng hắn không khỏi có chút tò mò, cô muội muội Lôi Oánh Oánh kia trông có dũng mãnh giống Lôi Mông hay không?
Trong lòng nghĩ như vậy, Lâm Lăng âm thầm lắc đầu, ném đi phỏng đoán không lễ phép đó. Tính ra thì Lôi Oánh Oánh cũng là muội muội của mình, cho dù diện mạo như thế nào thì cũng phải cưng chiều đối phương giống như một ca ca.
“Cái gì, Thánh Nữ của Hắc Ám Điện Tông chính là muội muội của ngươi?” Đúng lúc này, Đào Linh đi đến gần đó trùng hợp nghe thấy lời nói của Lôi Mông thì không khỏi kinh ngạc hô lên.
“Nàng tên là Đào Linh, là cộng sự của ta.” Lâm Lăng thản nhiên cười và giới thiệu.
Lôi Mông mỉm cười gật đầu với Đào Linh.
“Xem ra thân phận của ngươi cũng không đơn giản, lại có cô muội muội trâu bò như vậy.” Đào Linh gật đầu, cảm thán một tiếng.
“Trâu bò?” Lôi Mông đơ mặt ra, không hiểu lắm về cách dùng từ này.
“Tức là lợi hại.”
“Tức là lợi hại.”
Bên cạnh, Lâm Lăng và Đào Linh gần như trăm miệng một lời mà giải thích.
Nghe vậy, hai người liếc nhau, đều không tự chủ được mà nở nụ cười.
Thấy thế, ánh mắt Lôi Mông lập tức trở nên quái dị, nhìn chằm chằm vào một nam một nữ rất ăn ý trước mặt.
Từ trước tới nay, hắn biết bên cạnh Lâm Lăng từng xuất hiện không ít nữ tử, nhưng chưa từng nhìn thấy ai ăn ý như vậy với lão đại, hơn nữa còn làm lão đại bật ra tiếng cười thoải mái phát ra từ nội tâm.
Nhưng lúc này, nữ chấp sự áo trắng tên là Đào Linh trước mắt đã hoàn toàn đánh vỡ quy tắc xưa nay. Nhìn hai người đầy mặt ý cười trước mắt, cảm giác như một đôi do trời đất tạo nên.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...