Đỉnh Cấp Sát Thủ - Đoàn Sát Thủ Tiến Hóa Thần Cấp
Nghe thấy địa danh đó Đào Linh nhịn không được hít sâu một hơi, có một loại cảm giác như đang trong ảo mộng. Bàn tay nàng nhéo một cái sau hông.
“Ai da ~!”
Cái sự đau đớn này khiến trong lòng Đào Linh càng thêm xác định đây không phải là đang nằm mơ.
Bất chợt, nàng cuối cùng cũng khôi phục lại tinh thần, ánh mắt ngơ ngẩn nhìn Lâm Lăng.
Hiển nhiên cũng là không nghĩ tới, trên thế giới này lạ có một người có cảnh ngộ giống y hệt nàng, xuyên không đến đây một cách thần kỳ.
Dưới ảnh hưởng của cảm xúc ngổn ngang trăm mối như tơ, tay ngọc của Đào Linh đưa ra bắt lấy tay Lâm Lăng, xem như cam chịu thân phận xuyên không của chính mình.
Bất ngờ nàng buông tay ra, nhảy bổ lên người Lâm Lăng.
Nội tâm cô đơn của nàng giống như ở giữa biển lớn mênh mông tìm được một đồng đội giúp đỡ.
“Tôi cuối cùng cũng không phải một mình rồi……”
Hình tượng của Đào Linh trước đến nay luôn hoạt bát lạc quan, vào giờ phút này giống như tan biết không sót thứ gì, trong mắt đẹp ầng ậc nước, giọng nức nở nói.
Cái ôm này, khiến cho Lâm Lăng ngây ngẩn cả người.
Đối với tâm trạng này của Đào Linh hắn vô cùng hiểu. Nhưng mà, so với Đào Linh, tình cảnh xuyên qua của hắn dường như là càng thê lương hơn chút.
Từ nhỏ hai mắt đã bị mù, nhận đủ sự sỉ nhục, thậm chí còn bị coi là món hàng giá rẻ phải ở rể cho gia tộc giàu có Triệu phủ.
May mà có được hệ thống tiến hóa sủng vật, cái vận mệnh nhấp nhô của hắn mới đi đúng quỹ đạo.
Sau đó khi đi vào học viện Thiên Diễn tu học, kết bái được ba vị huynh đệ kia, cái sự cô đơn đau đớn đó mới giảm được chút ít. Nhưng bởi vì có thân phận là người xuyên không, nên sâu trong nội tâm Lâm Lăng không hề có lòng trung thành chút nào đối với nơi này.
Chỉ có không ngừng mạnh mẽ, trèo lên đỉnh cao nhất của võ đạo, mới có thể khiến cuộc sống của hắn có một chút mục tiêu.
Mà giờ phút này, hai người gặp nhau, tuy thời gian quen biết ngắn ngủi nhưng tại nơi này, tâm tình cô độc lạnh giá của Lâm Lăng bất giác nổi lên một sự ấp áp không tên.
Có lẽ đây là cảm xúc khi gặp đồng hương…..
“Đã vậy rồi thì cứ an tâm ở lại thôi.”
Hắn chậm rãi buông tay ra đặt lên vai ngọc của thiếu nữ trong lòng.
Nghe thấy những lời an ủi của Lâm Lăng, tâm trạng kích động của Đào Linh mới khôi phục được chút bình tĩnh.
“Hử?!”
Nhưng mà thoáng sau đó, nàng làm như ý thức được cái gì, sắc mặt hơi hiện lên sự ngượng ngùng, lập tức đẩy Lâm Lăng ra, lùi lại mấy bước.
“Xin lỗi, vừa rồi có chút kích động.”
Đào Linh duỗi tay lau sạch nước mắt, vẻ mặt xin lỗi.
“Không sao, nếu ngươi muốn ôm lúc nào cũng được, nhưng lần sau phải thu phí.”
Lâm Lăng cười trêu ghẹo nói, ý đồ muốn hóa giải không khí xấu hổ của hai bên.
Lời này, tức khắc khiến Đào Linh nhịn không được ‘phụt’ một cái, cười không khép được miệng.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...