Đỉnh Cấp Sát Thủ - Đoàn Sát Thủ Tiến Hóa Thần Cấp

Đào Linh quay đầu nhìn thoáng qua Lâm Lăng, khóe miệng cong lên một vòng cung hình trăng lưỡi liềm. Không hề để ý cái gọi là nam nữ thụ thụ bất thân.

“Được, vậy làm phiền rồi.”

Lâm Lăng cũng không làm ra vẻ, nhiệt tình đồng ý.

Hắn mới đến cho nên rất nhiều chuyện đều cần Đào Linh chỉ dẫn, cùng đi với nhau về phương diện thỉnh giáo có thể bớt được không ít việc.

Rồi sau đó, Lâm Lăng đi theo Đào Linh đi tới một tòa tứ hợp viện, trong nơi này trang hoàng cực kỳ độc đáo ưu nhã.

Trong sân gieo trồng rất nhiều hoa cỏ, trong không khí tỏa ra hương thơm thanh ngát nhàn nhạt, làm cho người ta một loại cảm giác thanh thoát sảng khoái.

“Môi trường không tồi.”

Lâm Lăng tự đáy lòng tán thưởng một tiếng.

“Quả thực không tồi, hoa này đều là Tâm Nguyệt cho ta trồng ở đây.”

Đào Linh cười, rất vui vẻ với lời khen ngợi của Lâm Lăng.


“Ngươi quen Viêm Tâm Nguyệt sao?”

Nghe vậy, đuôi lông mày Lâm Lăng khẽ cong lên, nhịn không được hỏi.

“Ngươi cũng quen nàng ta sao?”

Đôi mắt Đào Linh mở to, chớp chớp nhìn chằm chằm Lâm Lăng, nàng ta cũng có một chút bất ngờ như hắn.

Sau đó, nàng không khỏi nở nụ cười. “Ta thiếu chút nữa đã quên, các ngươi đều đến cùng một nơi là học viện Thiên Diễn, không quen biết mới là lạ đấy.”

Trùng hợp như vậy, khóe miệng Lâm Lăng nổi nên một nụ cười.

Xoẹt xoẹt.

Đúng lúc này, túi đeo sau lưng Lâm Lăng đột nhiên có tiếng động, ngay sau đó túi mở tung lộ ra một cái đầu nhỏ màu trắng có lông xù xù.

Mắt Tiểu Bạch đang buồn ngủ hơi mông lung nhìn bốn phía xung quanh.


“Tiểu Bạch, ngươi cuối cùng tỉnh rồi.”

Lâm Lăng mỉm cười ôm Tiểu Bạch ở trong lồng ngực, duỗi tay vuốt ve hai cái.

Lần này, do nó đã trưởng thành hơn cho nên thời gian ngủ của Tiểu Bạch tương đối dài hơn với trước.

Đối với điều này, Lâm Lăng chỉ đành luôn mang theo một cái túi ngủ để cho nó đi đến nơi nào cũng được ngủ ngon giấc.

“Con vượn trắng đáng yêu quá.”

Lúc nhìn thấy bộ dạng lười nhác của Tiểu Bạch, ánh mắt Đào Linh sáng lên, vui sướng vươn tay ra muốn ôm nó một cái.

Gào!

Tiểu Bạch toét miệng, lộ ra một hàm răng thú sắc nhọn đầy kháng cự.

“Hừ, không đáng yêu.”

Đào Linh hậm hực thu hồi tay, giả vờ tức giận hừ nhẹ một tiếng.

Tiểu Bạch học kiểu cách thường ngày của Lâm Lăng, khóe miệng nhếch lên, không hề để ý tới. Tuy nó là giống đực nhưng đối với phụ nữ loài người không có hứng thú.

“Ngươi chọn một phòng để nghỉ đi, ngày mai ta đưa ngươi đến Cửu Đại Điện Tông dạo một vòng.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui