“Thế nào?” Trên mặt Viêm Tâm Nguyệt xẹt qua một tia nghi hoặc.
“Bởi vì nàng, ánh mắt của ta đã không thể rời khỏi người nàng.” Tưởng Vân cười thật phóng khoáng, nói: “Nàng xuất hiện chính là chứng minh thì ra trên thế giới này thật sự có một người sáng ngời, tuyệt đẹp giống như sao trời.”
Nói xong, gã lại trực tiếp đến gần Viêm Tâm Nguyệt mấy bước. Lời này vừa ra khỏi miệng, đám thanh niên xuất chúng vây xem lập tức sáng mắt.
Thủ đoạn tiếp cận này quá cao siêu!
Viêm Tâm Nguyệt nao nao, sau đó cũng phản ứng lại, môi đỏ nhếch lên một nụ cười nhạt.
“Cảm ơn ngươi đã ca ngợi.”
Nụ cười này vừa không có vẻ quá thân cận, cũng không quá thất lễ, nàng tương đối giỏi trong việc nắm chắc chừng mực.
“Đôi mắt có vấn đề thì đi rửa sạch đi, đừng đứng ở chỗ này nói nhăng nói cuội.” Nhưng nhìn thấy Tưởng Vân đến gần Viêm Tâm Nguyệt, Tần Vũ trực tiếp đi lên vài bước rồi lách qua, chắn trước người đối phương, cười nhạo và nói.
Nhìn thấy Tần Vũ đi ra cản trở, trong mắt Tưởng Vân hiện lên một tia sắc lạnh. Khi đang muốn lên cơn thì khóe mắt lại liếc nhìn thấy ba chấp sự áo trắng đã tới đây, đành phải nhịn xuống.
“Tiểu tử, nể mặt mỹ nữ xin tha giúp các ngươi, việc này coi như bỏ qua.”
Tưởng Vân ra vẻ rộng lượng mà cười cười, sau đó lui về vị trí ban đầu, nhưng ánh mắt lại luôn nhìn chằm chằm vào Viêm Tâm Nguyệt, vẻ mặt này hiện ra sự ái mộ không chút che giấu.
“Cóc cũng muốn ăn thịt thiên nga.” Tần Vũ híp hai mắt lại, hắn tung hoành tình trường nhiều năm, sao lại không nhìn ra tâm tư của tên kia. Vì cố ý kích thích đối phương, Tần Vũ nhếch miệng cười: “Tâm Nguyệt đã phải lòng lão đại ‘Lâm Lăng’ của ta, ta khuyên ngươi bỏ cuộc đi.”
Nhưng lời này của hắn chưa kích thích được Tưởng Vân thì đã dọa Viêm Tâm Nguyệt nhảy dựng lên trước. Khuôn mặt nàng lập tức đỏ lên, vẻ mặt thẹn thùng giống như một đóa hoa hồng trên mặt tuyết, càng thêm mê người.
Lâm Lăng phía sau run run khóe miệng. Tiểu tử này thật là cái hay không nói, chỉ toàn nói cái dở.
Trong nhất thời, quan hệ giữa hắn và Viêm Tâm Nguyệt lại trở nên khó nói.
“Lâm Lăng... Chính là tên giành quán quân trong cuộc thi Bách Viện kia?”
Ánh mắt Tưởng Vân hơi trầm xuống, tầm mắt quét về phía Lâm Lăng và Lôi Mông cách đó không xa. Sau đó ánh mắt gã trực tiếp dừng lại trên người Lâm Lăng.
Hai bên chưa từng gặp mặt, nhưng Tưởng Vân cũng từng nghe thấy sự tích của Lâm Lăng, bởi vì Lôi Mông vác Huyền Cung trên lưng, vừa nhìn đã có thể đoán ra đại khái.
Lâm Lăng khẽ nâng đôi mắt, bình tĩnh nhìn đối phương, không né không tránh.
“Ta cũng muốn xem thứ quán quân như ngươi có bản lĩnh gì.”
Tưởng Vân cười lạnh trong lòng, một luồng sức mạnh tinh thần âm u lạnh lẽo kéo dài ra trong vô hình, giống như rắn độc mà lao vút về hướng Lâm Lăng.
Sao Lâm Lăng lại không có phát hiện đòn tấn công thăm dò này, trong mắt hắn lóe lên một tia sắc lạnh, trực tiếp kích hoạt võ ý Luân Hồi.
Oanh!
Ngay lập tức, một luồng sức mạnh Luân Hồi cuồn cuộn đột nhiên bùng nổ trong đầu Lâm Lăng.
Sức mạnh tinh thần của Tưởng Vân lập tức bị bắn ngược trở về, cũng nương theo quỹ đạo đó, sức mạnh Luân Hồi trực tiếp xâm nhập vào tinh thần thức hải của đối phương, kích hoạt ảo giác Luân Hồi.
Trong cùng một cảnh giới, thi triển công kích tinh thần với Lâm Lăng không khác gì là tự tìm đường chết!
“A!” Ngay lập tức, một tiếng kêu thảm thiết thê lương nổ vang trong sơn cốc.
“Chuyện gì xảy ra?!”
Cảnh tượng đột nhiên xảy ra khiến mọi người kinh dị, vội vàng nhìn về phía Tưởng Vân phát ra tiếng kêu thảm thiết.
Chỉ thấy lúc này đồng tử hai mắt gã đã tan rã, giống như bị bấm nút tạm dừng mà đứng lại tại chỗ, nhưng vẻ mặt lại cực kỳ đau khổ. Biểu cảm đó là dấu hiệu khi trúng công kích linh hồn!
“Một vừa hai phải thôi!” Đúng lúc này, một giọng nói trầm thấp hùng hậu truyền đến.
Một chấp sự áo trắng trung niên lao đến, ấn bàn tay lên đầu Tưởng Vân, giúp gã loại bỏ ảo giác Luân Hồi.
Tưởng Vân lập tức tái xanh mặt mày ngồi bệt xuống đất, hồi tưởng lại ảo giác Luân Hồi vừa rồi mà lòng còn sợ hãi. Gã ngẩng đầu nhìn về phía Lâm Lăng, trong mắt tràn ngập hoảng sợ.
Vừa rồi nếu không phải Lâm Lăng không có ý giết gã thì lấy khả năng vận dụng võ ý Luân Hồi hiện giờ của hắn, dù chấp sự áo trắng kia có ra tay trợ giúp, cũng không có khả năng xoay chuyển trời đất.
“Chuyện này...”
Thấy thế, đám người xung quanh không khỏi âm thầm líu lưỡi, chỉ vừa đụng độ tinh thần một đòn thì Tưởng Vân đã bị lập tức đánh bại. Chuyện này xem như khiến bọn họ hoàn toàn hiểu ra, quán quân cuộc thi Bách Viện cũng không phải thùng rỗng kêu to!
Cách đó không xa, ba người Cơ Sương, Trần Chân, Mạc Đan đang đứng xem đều cười thầm, mắng một tiếng ‘Đáng đời’.
Bọn họ biết rõ, người thường khó có thể tưởng tượng ra sự cạnh tranh hung hiểm và tàn khốc trên chiến trường viễn cổ. Cuối cùng người có thể leo lên đài chiến đấu cao nhất, đoạt được giải nhất hoàn toàn là dùng thực lực đàn áp để leo lên!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...