Đỉnh Cấp Sát Thủ - Đoàn Sát Thủ Tiến Hóa Thần Cấp

“Câu hỏi của ta rất đơn giản.”

Vẻ mặt Bạch Lân trịnh trọng hỏi. “Ngài có biết, đêm đó lãnh chủ đại nhân gặp phải ám sát, lúc đó ngài đó nói cái gì?”

Nói xong, ánh mắt Bạch Lân gắt gao nhìn chằm chằm hai tròng mắt của Lâm Lăng, ý muốn từ trong ánh mắt đó nhìn ra chút chột dạ gì đó.

Nghe thấy những lời này, ánh mắt Lâm Lăng hơi ngưng lại, trong đầu cố lục lại ký ức, bắt đầu hiện lên cảnh tượng buổi tối ngày hôm đó.

Đứng ở góc độ nào mà nói, lãnh chủ nếu như chết đi, như vậy người có được lợi nhiều nhất, tất nhiên là người có hiềm nghi nhiều nhất.

Mà Bạch Lân tổng quản bên trong thành, tương đương với nắm quyền phó lãnh địa, khó tránh khỏi chuyện bị nghi ngờ.

Đêm đó, sau khi thích khách bị Lâm Lăng giết ngược lại, Bạch Lân vừa lúc vội vàng tới báo việc quân.

Hình ảnh bên trong ký ức, thấy lúc Bạch Lân nhanh chóng rời khỏi, đột nhiên dừng lại, vững vàng nói: “Lãnh chủ đại nhân, thuộc hạ không có tâm tạo phản đâu.”

Lâm Lăng nhàn nhạt trả lời: “Ta tin tưởng ngươi.”


Cũng từ đó, giữa hai người có sự tín nhiệm với nhau, đạt được sự ăn ý cực cao khi làm việc.

“Ngài có biết không?”

Nhìn thấy Lâm Lăng đứng yên không nói gì, Bạch Lân cố gắng nhẫn nại hỏi lại một lần nữa.

Lâm Lăng ngước mắt lên, nhìn đối diện Bạch Lân, nhàn nhạt nói: “Ta tin tưởng ngươi.”

Nghe vậy, phản ứng của Bạch Lân giống y như đêm đó, đôi tay rũ xuống, khẽ run lên.

Ngờ vực trong lòng đối với Lâm Lăng cũng tan biết mất không còn sót gì vào giờ phút này.

“Lãnh chủ, quả nhiên là ngài!”

Ánh mắt Bạch Lân lập lòe, kích động nhìn chằm chằm Lâm Lăng.

Sau đó hắn hơi khom khom lưng, dưới ánh mắt của đông đảo mọi người, cúi mình hành lễ với Lâm Lăng.


“Điều này…..”

Thấy một màn như vậy, La Hán tướng lĩnh của đội quân phòng thủ thành phố ngay tức khắc ngây ngẩn cả người.

Cái người lai lịch không rõ này, hơn nữa còn là cái tên giả mạo lãnh chủ, chẳng lẽ mới là lãnh chủ thật hay sao!? Nghĩ như vậy, ánh mắt nghi ngờ của bọn họ, lần lượt chuyển hướng đến cái vị mặc áo đen ‘giả lãnh chủ’ trên tường thành kia.

“Chỉ dựa vào một câu nói mà đã phân biệt được thân phận của lãnh chủ rồi sao, các ngươi có thấy mình qua loa quá rồi không?”

Ánh mắt của lãnh chủ giả âm trầm, ngữ khí không nóng không lạnh thản nhiên nói: “Hay đúng hơn là, Bạch tổng quản thực ra đã thông đồng cùng người này, muốn soán quyền đoạt vị à!”

Nghe thấy những lời này, biểu cảm của mấy người La Hán thay đổi.

Thấy sắc mặt còn nghi ngờ của bọn họ đột nhiên trở nên cẩn trọng.

“Bạch tổng quản, ta cũng cảm thấy cái lý do đó của ngươi quả thật quá qua loa!”

Ngữ khí La Hán trầm thấp nói: “Phải cho mọi người thêm chứng cứ chứng minh là lãnh chủ đại nhân mới được.”

“La Hán, ngươi là tên ngu xuẩn!”

Trong mắt Bạch Lân tức giận kích động, trách cứ nói: “Ở cùng với lãnh chủ đại nhân lâu như vậy, ngươi chẳng lẽ còn không rõ ai là thật sao?!”

La Hán rùng mình, vững vàng nói: “Cảm giác hay không cảm giác đều là ảo hết, ta chỉ cần chứng cứ thôi!”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui