Cho dù hai người bọn họ đã đạt đến tu vi nửa Thánh Vực, nhưng ở trong tình cảnh có Trận Pháp Ngọc Giản, cũng phải vận dụng toàn lực mới có thể phá giải được.
Bởi vậy có thể thấy được, thực lực của người tên Vệ Bình, tuyệt đối là mạnh hơn bọn họ vô cùng!
“Tiệc mừng công hôm nay, lão phu đại diện cho học viện Thiên Diễn đa tạ viện chủ Khương đã ‘khoản đãi’.
Sắc mặt Ứng Nguyên Tử thản nhiên nhìn về phía đám người Khương Độc, lãnh đạm nói: “Ngày khác chúng ta sẽ đến hồi lễ cho học viện Võ Lăng!”
Nói xong, ông vung tay áo bào, đưa Lâm Lăng bọn họ trực tiếp đi ra sau hậu viện của khách điếm.
Ý chỉ là tình giao hảo giữa học viện Thiên Diễn và học viện Võ Lăng từ nay sẽ đoàn kết với nhau.
“Khương huynh, chẳng lẽ cứ để họ đi như vậy sao?”
Lão giả đầu trọc nhăn mày, không cam lòng nói.
“Không sao, ngày tháng còn dài, sau này còn có nhiều cơ hội.”
Ánh mắt Khương Độc lạnh băng nhìn chằm chằm bóng dáng của Lâm Lăng và đám người đang rời đi, âm trầm nói.
Lần này Vệ Bình xuất hiện nhìn như vô tình, nhưng người sáng suốt đều có thể nhìn ra được, hắn rõ ràng là đang bảo vệ cho học viện Thiên Diễn.
Nếu là hôm nay cứ tiếp tục không thuận theo không buông tha, chọc tức vị Điện Tông có máu mặt này, đối với bọn họ mà nói đều không phải là có lợi.
“Đúng vậy, đặc biệt là cái tên Lâm Lăng kia, người này nhất định không thể giữ được!”
Nghe vậy, lão giả đầu trọc hít sâu một hơi, mặt đầy oán độc nói.
Cánh tay Lâm Lăng khẽ nhúc nhích, tiếng nói chuyện ở phía sau, tâm trạng vốn đang thoải mái lại thay đổi.
Lúc bước ra khỏi cửa khách điếm, một bóng đen thật nhỏ bay ra…..
“Khương huynh, hôm nay thật sự mất hứng, ngày khác chúng ta lại bàn bạc kỹ hơn, cáo từ.”
Đối với sự quấy nhiễu của Vệ Bình, tâm tình của lão giả đầu trọc, hiển nhiên rất là khó chịu.
Ong ——!
Nhưng mà lúc ông ta muốn rời đi, thì Trận Pháp Ngăn Cách vốn đã biến mất trong đại sảnh đột nhiên lại hiện ra lần thứ hai.
Tất cả động tĩnh gì từ bên ngoài đều bị ngăn lại.
“Sao lại thế này?!”
Thình lình xảy ra một màn quỷ dị, mọi người của học viện Võ Lăng, vẻ mặt ngay tức khắc kinh ngạc.
“Ai thi triển Trận Pháp Ngăn Cách vậy!”
Trong mắt Khương Độc hơi kích động, ánh mắt quét về phía mọi người, quát lạnh nói.
“Khởi bẩm viện chủ đại nhân, chúng ta không có làm.”
Đám người ở đây lập tức lắc lắc đầu.
Lão giả đầu trọc cũng lấy Ngọc Giản ra, phát hiện không phải do khối Ngọc Giản này.
Nếu đều không phải thì là ai chứ?
Ngay lập tức, ánh mắt mọi người nhìn khắp nơi, trong thính đường to như vậy, tất có đều là người phe mình.
Không ngờ, một con bọ ngựa người bọc lân giáp, đuôi là mãng xà đang đứng ở trên trần nhà, ánh mắt lạnh lùng nhìn chăm chú vào đám người phía dưới.
Đồng thời ở một góc khác, Kinh Kha đang ở trạng thái ẩn hình, chậm rãi tung Trận Pháp Ngọc Giản ra. Không hề nghi ngờ, Trận Pháp Ngăn Cách trong phòng này là do nó làm.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...