Đỉnh Cấp Sát Thủ - Đoàn Sát Thủ Tiến Hóa Thần Cấp

Từng luồng gió lốc linh lực đáng sợ với khí thế như dời non lấp biển lập tức điên cuồng thổi quét ra từ trung tâm va chạm kia.

Phanh phanh phanh...!!!

Dưới sự càn quét của gợn sóng sức mạnh, không gian xung quanh vang lên từng tiếng nổ đùng đùng khiến lòng người kinh sợ.

Mặt đất và vách tường xung quanh đài chiến đấu cũng đang nứt toạc, để lộ ra vết rách nhìn thôi đã thấy ghê người.

May mà kiến trúc nơi này được xây dựng cực kỳ kiên cố, nếu không toàn bộ đài chiến đấu sẽ trực tiếp sụp xuống trong cuộc giao tranh này.

“Kẽo kẹt ——!”

Hạo Thiên Huyền Bổng và cây rìu lớn hình thành cục diện giằng co. Mà dưới sự tác động mãnh liệt của sức mạnh, thân gậy bị ép tới cong thành hình cung, truyền ra tiếng vang quỷ dị khi bị đè ép biến hình, nhìn hình dạng này như không chịu nổi gánh nặng, có khả năng đứt gãy vào bất cứ lúc nào.


Mặt ngoài nhìn như thế, nhưng chất liệu của Hạo Thiên Huyền Bổng lại là kim loại cực kỳ quý hiếm nào đó, dày nặng mà cứng cỏi, cú va chạm ở cấp bậc này chưa đủ sức làm nó hư hao!

Nhưng sự giằng co trước mắt lại không có lợi cho Lâm Lăng, bởi vì hơn mười bóng rìu xung quanh đã bị Trần Chân thao túng thay đổi phương hướng, đột nhiên bổ vào Lâm Lăng.

“Nát cho ta!!” Nhận thấy điều này, Lâm Lăng quát lạnh một tiếng, linh lực cả người tăng vọt, điên cuồng rót vào Hạo Thiên Huyền Bổng.

Oanh ——!

Chỉ thoáng chốc, Hạo Thiên Huyền Bổng bỗng duỗi thẳng, một luồng sức mạnh đáng sợ đến cực đoan đánh sâu vào.

Chỉ nghe một tiếng ‘Phanh’ thật lớn, cây rìu lớn lập tức nổ thành mảnh nhỏ, hơn mười bóng rìu xung quanh cũng đột nhiên nổ tung.

Ngay sau đó, Hạo Thiên Huyền Bổng không giảm khí thế mà nện thật mạnh vào người Trần Chân.


“Răng rắc!”

Ngay khi gậy sắt giáng vào người hắn ta, một tiếng động như xương cốt gãy nát truyền ra, Trần Chân lập tức kêu thảm bay ngược ra sau!

Sau đó hắn ta rơi thật mạnh xuống đất, cả người vặn vẹo xụi lơ trên mặt đất, máu tươi không ngừng tràn ra từ miệng, thương tích này đã làm toàn bộ chiến lực của hắn ta biến mất.

“Có đánh nữa hay không?” Lâm Lăng lạnh lùng nhìn chằm chằm Trần Chân và hỏi.

“Ta... Nhận thua.” Đối mặt với câu hỏi của Lâm Lăng, sắc mặt Trần Chân tái nhợt, hơi giật mình rồi yếu ớt nói.

Tuy rất không cam lòng, nhưng hắn ta biết tình trạng thương tích lúc này của mình, xương sườn trước ngực gần như đã dập nát. May mà vừa rồi trong lúc nghìn cân treo sợi tóc, hắn ta đã điều động số lượng lớn linh khí phòng ngự bảo vệ nội tạng. Tuy cũng không bị tổn thương trí mạng gì, nhưng dưới cú đánh giáng trời của Hạo Thiên Huyền Bổng, ít nhiều gì cũng gây ra chút nội thương.

Nếu như tiếp tục chiến đấu thì chỉ sợ sẽ xuất huyết trong, mạng sống bị đe dọa!

Huống chi xác suất có thể đánh thắng được Lâm Lăng cũng cực kỳ xa vời. So với như vậy, chi bằng sảng khoái mà trực tiếp nhận thua.

Nghĩ vậy, Trần Chân cúi đầu, lộ ra vẻ mặt chán nản.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui