“Xem ra cuộc thi Bách Viện lần này, cuối cùng học viện Thiên Diễn cũng có hy vọng.”
Nghe vậy, bốn huynh đệ Lâm Lăng bọn họ đều nhìn nhau cười.
“Ngươi xem cây trường thương kia có muốn sửa lại gì không.”
Lúc này, vừa nghe Triệu Côn nhắc nhở Lâm Lăng mới nhớ đến sự việc trường thương Tử Trúc.
Lập tức, hắn lật nhẹ lòng bàn tay, trường thương trong túi trữ vật tức khắc hiện ra trên tay hắn. Một làn sóng năng lượng dao động mạnh mẽ, lan tràn ra chỉ trong nháy mắt.
“Thương tốt!”
Ánh mắt của ba người Tần Vũ bọn họ rơi vào trên trường thương Tử Trúc, gần như không hẹn mà cùng đồng thanh nói.
Vừa rồi bởi vì tranh đoạt, Lâm Lăng vẫn chưa quan sát cẩn thận, bây giờ vừa nhìn thấy, trong mắt cũng nhịn không được hiện lên một tia kinh ngạc.
“Ta rất vừa lòng, không cần sửa.”
Lâm Lăng gật đầu mỉm cười, chợt tò mò hỏi: “Bộ phận đầu thương này, dùng chất liệu gì vậy?”
Khi nói chuyện, ánh mắt hắn rơi ở đầu thương, lại thấy mũi thương này sắc bén, toàn thân đỏ đậm, phảng phất tỏa ra năng lượng nóng rực đang dao động.
Hắn nhớ rõ, lần trước dùng hơn mười loại chất liệu kia, cũng không có bao gồm cả khối kim loại này.’
“Loại sắt này, tên là Dung Nham cô đặc, ẩn chứa luồng linh khí hỏa hệ nồng đậm.”
Triệu Côn khẽ vuốt chòm râu, thấp giọng cười nói: “Vận may của ngươi khá tốt, trong kho tư liệu của lão phu, trùng hợp còn thừa một khối nhỏ, liền dùng để luyện đúc thành đầu thương cho ngươi.”
“Thêm Tử Điện Lôi Trúc ở thân cây thương, hai loại năng lượng hợp nhất một khi thi triển, uy lực tất nhiên sẽ tăng lên rất nhiều.”
Nghe được lời này, ánh mắt Lâm Lăng lóe lên, lập tức chắp tay. “Đa tạ Triệu đại sư.”
Rồi sau đó, chào hỏi mọi người vài câu, Lâm Lăng bọn họ liền cáo từ rời đi.
Dòng người náo nhiệt trên đường. Bốn huynh đệ lấy Lâm Lăng làm trung tâm, song song đi phía trước.
“Lão nhị, Phong Chi Linh Thể của ngươi, mọi chuyện là như thế nào?”
Lâm Lăng nhớ lại cảnh Tần Vũ vừa rồi cùng tên đầu hói cường hãn kia giao thủ với nhau, nhịn không được hỏi: “Ta nhớ rõ trước kia, ngươi cũng không có loại thiên phú này.”
Không đợi Tần Vũ trả lời, Cổ Vân Nhạc bên cạnh nói xen vào: “Nửa năm trước, khi huynh ra ngoài rèn luyện, ba người chúng ta ở trong học viện cũng cực kì rảnh rỗi cho nên cũng quyết định đi ra ngoài rèn luyện.”
“Lão nhị đi rồi gặp được vận cứt chó, ở trong bí cảnh nào đó đạt được năng lượng linh thức truyền thừa, rồi thức tỉnh Phong Chi Linh Thể.”
Tần Vũ ngay lập tức cười mắng: “Nếu ta là vận cứt chó, vậy thì cơ duyên của các ngươi, chính là vận phân heo!”
Nghe vậy, đuôi lông mày Lâm Lăng khẽ nhếch lên. Hắn nhìn về phía Lôi Mông cùng Cổ Vân Nhạc, dò hỏi: “Nói như vậy, hai người các ngươi, cũng đều gặp được cơ duyên nào đó sao?”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...