Đỉnh Cấp Sát Thủ - Đoàn Sát Thủ Tiến Hóa Thần Cấp

“Còn hai tháng là có thể giải thoát rồi.”

Nghĩ đến ngày học phủ Thiên Diễn khai giảng, trên mặt Triệu Ngọc Nhi hiện ra vài phần chờ đợi và vui sướng.

Hiển nhiên nàng ta đã xem hắn như một chướng ngại vật trên con đường nhân sinh, không chờ nổi mà muốn đá văng hắn đi.

Nắm bắt được sự thay đổi trong ánh mắt của Triệu Ngọc Nhi, hắn cười lạnh trong lòng.

Sao hắn lại không biết chuyện này kia chứ.

Hiện giờ trên người Lâm Lăng có hệ thống nên trở nên cực kỳ tự tin, những kẻ hiện tại đang khinh thường mình, ngày sau chắc chắn phải lau mắt mà nhìn.

Triệu Ngọc Nhi chỉ giao lưu với Lâm Lăng ở mức đó, không muốn nói thêm nửa câu, lập tức đi thẳng vào phòng ngủ.

“Ngươi có tiến vào động chạm vào đồ của ta hay không?” Chỉ chốc lát, giọng nói của Triệu Ngọc Nhi truyền ra.

Nghe vậy, Lâm Lăng khẽ nhướng mày.

Lúc này hắn mới nhớ tới, vừa rồi tuy đã đặt quyển sách lại vị trí ban đầu, nhưng hình như đã để ngược chiều mất rồi.

Không ngờ Triệu Ngọc Nhi quan sát tỉ mỉ như thế.

Chỉ chút chi tiết nhỏ này mà nàng ta cũng phát hiện được!

Tâm tư của hắn nhanh chóng xoay chuyển. Lúc này Triệu Ngọc Nhi đã đi ra, trong tay đang cầm quyển “Bách khoa toàn thư về pháp thuật” kia, ánh mắt thanh lãnh nhìn chằm chằm vào Lâm Lăng.

“Vừa rồi không phải trong phủ xuất hiện nhện độc sao?”

Lâm Lăng ra vẻ quan tâm mà đáp lại: “Ta lo lắng nó trốn trên giường của ngươi, cho nên mới cố ý kiểm tra một chút.”

Nghe những lời này, Triệu Ngọc Nhi lại nhíu mày.


Hiển nhiên nàng ta cũng không cảm kích hành động của Lâm Lăng.

“Về sau không có sự cho phép của ta thì ngươi không được đặt chân nửa bước vào phòng ngủ.” Triệu Ngọc Nhi lạnh nhạt nói, trong mắt lộ ra một chút hờ hững.

“Không thành vấn đề.”

Lâm Lăng khẽ nhún vai, bộ dạng như chẳng sao cả.

“Nhớ kỹ, ngươi và ta thành thân chỉ là một tuồng kịch.”

Lời nói của Triệu Ngọc Nhi lạnh lẽo như băng sương: “Hai tháng sau, ta sẽ viết một hưu thư, giải trừ danh nghĩa phu thê, để bồi thường, ta trả lại gấp đôi tất cả sính lễ của ngươi.”

Nghe thấy lời này, trong lòng Lâm Lăng lập tức dâng lên một cơn lửa giận.

Đừng nói là gấp đôi, cho dù gấp mười lần, gấp trăm lần, cũng không thể bồi thường lại tôn nghiêm của lão tử!

“Tùy ngươi thôi.” Lâm Lăng cố gắng đè nén lửa giận trong lòng, lạnh nhạt nói.

Hắn lập tức xoay người, trầm mặc đi về hướng ngăn tủ trong góc, lấy ra chăn mền rồi trải lên mặt đất.

Tuy Lâm Lăng đã quen với cuộc sống ở rể nửa năm tại Triệu phủ, nhưng không có nghĩa là hắn không mang lòng phản nghịch.

Nhưng chỉ vì sức mạnh quá nhỏ nhoi, cho dù phản kháng cũng không làm nên chuyện gì.

Hiện giờ hắn vừa kích hoạt hệ thống, vừa vặn lợi dụng khoảng thời gian này, tiếp tục ở lại Triệu gia để giấu tài.

Hai tháng sau, ai bỏ ai còn chưa biết chắc đâu.

Nhìn thấy vẻ mặt bình tĩnh đến dị thường của Lâm Lăng, trong lòng Triệu Ngọc Nhi hơi giật mình, không khỏi có chút kinh ngạc.

Nàng ta vốn đã chuẩn bị sẵn sàng ứng phó với cảm xúc phẫn nộ của Lâm Lăng khi mình nói ra lời này.


Không ngờ phản ứng hiện giờ của Lâm Lăng lại bình tĩnh như thế.

“Phụ thân nói rất đúng, người yếu đuối quả thật chẳng có chút bản lĩnh nào cả.” Triệu Ngọc Nhi khẽ than thở một tiếng.

Đối với người trượng phu Lâm Lăng này, ấn tượng trong lòng nàng ta hoàn toàn đã hạ thấp tới mức không có chút giá trị nào.

Tiếng nói của Triệu Ngọc Nhi không lớn, nhưng thính lực của Lâm Lăng lại cực nhạy, hắn nghe được rõ ràng tất cả.

Hắn hít sâu một hơi, cố gắng đè nén lửa giận sắp bùng nổ do sự cao ngạo và khinh miệt của Triệu Ngọc Nhi.

Nếu không phải hiện giờ Triệu Ngọc Nhi vẫn là thê tử trên danh nghĩa của mình thì chỉ sợ hắn đã sớm bảo Lang Chu lén cắn nàng ta một cái.

“Vẫn còn thời gian hai tháng, ta phải mau chóng kiếm được càng nhiều tiền để cường hóa sủng vật.”

Lâm Lăng nằm trong ổ chăn trên sàn nhà, trong lòng đã có quyết định.

Đến lúc đó cho dù rời khỏi Triệu phủ, hắn cũng không thể bất lực khiếp nhược như vậy trước mặt mọi người.

Còn về chuyện ly hôn, hắn cũng không cảm thấy có gì.

Chân trời đâu đâu không có cỏ thơm, nữ tử sau sẽ càng tốt hơn nàng ta.

Sau đó, ánh nến bị thổi tắt, trong phòng rơi vào một mảnh tối tăm.

Mà trong phòng, Triệu Ngọc Nhi cởi quần áo trên người ra, thay một bộ áo ngủ bằng lụa mỏng màu đỏ nhạt, thân hình duyên dáng nửa che nửa lộ, khiến lòng người nhộn nhạo cả lên.

Không ngờ có một con ruồi đang đậu trên góc tường, đôi mắt dán chặt nhìn chằm chằm vào nàng ta.

Nó nhìn không sót điểm nào trên thân thể đường cong hoàn mỹ của Triệu Ngọc Nhi.


“Chỗ nên gầy thì gầy, chỗ nên to thì to, tuyệt.”

Lâm Lăng gối đầu lên đôi tay, trong đầu hiện ra tất cả những gì Công Phu Tiểu Dăng nhìn thấy, vô cùng thích thú.

Sau khi thay áo ngủ, Triệu Ngọc Nhi lại không ngủ, ngược lại còn khoanh chân ngồi trên giường.

Đôi mắt xinh đẹp khép hờ, hình như đã tiến vào trạng thái minh tưởng.

“Pháp sư cấp 4 mà còn nỗ lực như vậy, ta vừa bắt đầu, cũng không thể bị bỏ lại quá xa.”

Thấy thế, hạt giống chăm chỉ trong lòng Lâm Lăng cứ như bị bậc lửa.

Ngay lập tức, hắn bỗng ngồi dậy, buông bỏ tất cả mọi chuyện để tĩnh tâm minh tưởng.

Tuy hiện tại hắn cũng không tinh thông phù văn pháp thuật, nhưng cường độ sức mạnh tinh thần đã đạt tới tiêu chuẩn của pháp sư cấp 1.

Cho nên có thể nói, Lâm Lăng rất thuận buồm xuôi gió trong lần minh tưởng này.

Chỉ qua mấy phút ngắn ngủn mà linh khí thiên địa chung quanh đã hoàn toàn hòa hợp với sức mạnh tinh thần của Lâm Lăng, sau đó hắn ngộ ra được sự rung động giữa các loại linh khí nguyên tố.

Sức mạnh tinh thần trong thân thể hắn cũng bắt đầu trở nên phong phú trong lúc minh tưởng cảm ngộ.

Sau khoảng một canh giờ, khi sức mạnh tinh thần trong cơ thể đạt tới trạng thái tràn đầy, Lâm Lăng dựa theo ký ức mà đưa tay ra múa may một chút.

Trong lúc ngón tay chuyển động, lôi kéo ra từng luồng sức mạnh tinh thần, rất nhanh đã phác họa nên một đồ đằng phù văn hỏa hệ sơ cấp.

“Khải.”

Tâm thần Lâm Lăng khẽ rung động, phù văn đồ đằng lập tức lưu chuyển ánh sáng, linh khí thiên địa trong phòng nhanh chóng hội tụ đến.

Vèo ——!

Chỉ thoáng chốc, một quả cầu lửa đột nhiên hiện ra, chiếu sáng toàn bộ hoàn cảnh trong phòng.

Có thể nhìn ra được, rõ ràng kích thước của quả cầu lửa đã biến hóa rất nhiều.

Ban đầu kích thước của nó vốn chỉ bằng đầu ngón cái, nay đã hình thể đã phóng to lên cỡ nắm tay, tỏa ra một khí tức năng lượng nóng rực.


Nhìn có vẻ đã mang theo lực sát thương nhất định.

Đồng thời, cũng có nghĩa là Lâm Lăng chính thức bước vào ngạch cửa pháp sư.

“Triệu Ngọc Nhi là thủy, hiện tại ta tu luyện hỏa, về sau hai bên vừa vặn có thể nước lửa giao hòa.”

Khóe miệng Lâm Lăng nhếch lên một ý cười tà mị, mơ mộng những chuyện bậy bạ.

Có lẽ sự lạnh lẽo cao ngạo của Triệu Ngọc Nhi khiến tiềm thức của hắn dần sinh ra ham muốn chinh phục.

“Hả?”

Đúng lúc này, Triệu Ngọc Nhi ngồi xếp bằng trên giường ở phòng trong bỗng mở mắt ra.

Vừa rồi khi Lâm Lăng thi triển pháp thuật hỏa hệ, dao động năng lượng sinh ra đó đã làm kinh động đến nàng.

“Linh khí hỏa hệ thật tinh thuần, là ai đang vận dụng pháp thuật?”

Triệu Ngọc Nhi biến sắc, lập tức đứng dậy rồi đi ra gian ngoài.

Mà lúc này, Công Phu Tiểu Dăng vẫn luôn âm thầm giám thị ở góc tường nhanh chóng truyền tin này cho Lâm Lăng.

Kẽo kẹt ~!

Ngay vào khoảnh khắc cửa phòng mở ra, Lâm Lăng đã dập tắt quả cầu lửa, nhắm mắt giả bộ đang ngủ.

Triệu Ngọc Nhi đứng ở cửa phòng, đưa ánh mắt nghi ngờ tìm kiếm khắp nơi, phát hiện linh khí hỏa hệ vừa rồi đã không còn sót lại chút nào nữa.

“Vừa rồi là như thế nào?”

Trong đôi mắt xinh đẹp của Triệu Ngọc Nhi hiện lên một tia kinh ngạc, sau đó chợt dừng lại trên người Lâm Lăng đang nằm dưới sàn.

Nơi này trừ hắn ra thì không còn ai khác.

Hay là dao động linh khí vừa rồi là do tên này gây ra?


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui