“Thật không biết xấu hồ, tôi sẽ không giết Trần Dật Thần, nhưng tôi sẽ đánh cho cậu ta tàn phế, hoàn toàn quỳ lạy dưới chân tôi.
Đến lúc đó tôi xem cô làm thế nào!”
Arthur nhìn thánh nữ Tiffany bằng đôi mắt lạnh lùng, trong lòng nói thầm.
Nhóm người giáo hoàng Zeus, thánh nữ Tiffany, trưởng thư ký Modric đi đến chỗ khách quý.
Arthur chào hỏi một vài người rồi nói: “Bệ hạ, thần đã chuẩn bị xong cả rồi!”
“Tốt! Tốt! Tốt! Đi thôi, cho chúng ta xem một trận đấu xuất sắc tuyệt vời nhát!”
Trưởng thư ký Modric mỉm cười nhìn Arthur.
Có vẻ rất hài lòng với Arthur.
“Vâng, thần sẽ bảo vệ uy nghiêm của Tòa Thánh!”
Arthur xoay người rời đi, ánh mặt trời chiếu vào anh ta, mặt không chút cảm xúc, nhưng lửa giận trong lòng vẫn rất cuồn cuộn, sát ý lan tràn, anh ta đi tới trung tâm sân đấu.
“Này, các võ giả của nước H đến rồi!”
Mọi người nhìn sang, Võ Chí Châu đẩy Diệp Nam Thiên vào sân đấu, bên cạnh ông ta là Phương Chính đại sư, Thương Bác, Cơ Vô Thường, Cơ Uẩn và Thiên Ưng.
“Kỳ lạ, Võ đại sư đẩy ai vậy?”
“Không biết phải không, đó là Diệp Nam Thiên, từng là thiên tài hàng đầu trong giới võ đạo, sư huynh của Trần Dật Thần!”
“Haiz, hơi đáng tiếc, năm đó Diệp Nam Thiên bị một vài cao thủ vây đánh.
Dù được cứu sống nhưng cuối cùng ông ta vẫn tàn phế cả đời.
Thật đáng tiếc, thật đáng tiếc!”.
ngôn tình hài
Có rất nhiều người hiểu rõ tình hình, theo lời giảng giải của họ, tất cả mọi người đều nhìn về phía Diệp Nam Thiên, một thiên kiêu chỉ tử trước đây.
Diệp Nam Thiên nghe mọi người bàn luận, nhìn kẻ địch đang ở phía xa xa trên võ đài, cũng không có biểu hiện gì, vô cùng bình tĩnh.
Diệp Nam Thiên năm đó uy phong ngút trời, sau khi bước vào trận đấu võ thuật, ông ta đã nổi tiếng khắp thế giới và trở thành một trong những nhân vật có một không hai trong giới võ thuật.
Hôm nay ông ta lại đến trận đấu này, ông ta đến xem trận đấu của Trần Dật Thần với tư cách là sư huynh, cổ vũ cho sư đệ của mình.
“Diệp Nam Thiên này kéo thân thể tàn phế tới đây, chẳng lẽ là để cổ vũ cho sư đệ của ông ta sao?”
“Hừ, có cái rắm.
Nên thua thì phải nhận thua, kết cục của Trần Dật Thần cũng giống như Diệp Nam Thiên thôi!”
“Haiz, nếu như vậy thì cũng thật thê thảm!”
Sự xuất hiện của Diệp Nam Thiên thu hút rất nhiều ánh mắt, tắt cả đều bàn tán về những việc của năm đó, đương nhiên cũng không thiếu những lời độc ác.
Diệp Nam Thiên dường như không nghe thấy, tâm trạng của ông ta không bị ảnh hưởng chút nào, về phía nhóm người Phương Chính đại sư, Thương Bác, Cơ Vô Thường, Cơ Uần và Thiên Ưng đều rất bội phục khi nhìn thấy biểu hiện của Diệp Nam Thiên.
Năm đó, Diệp Nam Thiên bị vây đánh đến tàn phế, hôm nay ông ta lại đến để nhìn kẻ thù truyền kiếp của mình, nhưng lại không hề biểu lộ ra một chút cảm xúc nào.
“Hừ, lát nữa tên nhóc Trần Dật Thần kia bị đánh chết, tôi xem ông ta còn giả bộ được không!”
Hồng Thiên Bá đương nhiên muốn xem Diệp Nam Thiên khó xử thế nào, đặc biệt là vẻ mặt bình tĩnh của người kia.
Khi ông ta bị đuổi khỏi giới võ lâm, Diệp Nam Thiên như ánh mặt trời, trở thành chuẩn mực trong giới võ lâm, sự tương phản này khiến ông ta cảm thấy rất bất bình.
Sau khi Võ Chí Châu đẩy Diệp Nam Thiên đi đến hàng ghế khán giả, anh ta một mình rời đi, đi đến hàng ghế khách quý.
Vì anh ta đại diện cho nước H, nên cần phải đi cùng Giáo hoàng Zeus để theo dõi trận đấu.
“Trần Dật Thần ra rồi!”
Ánh mắt mọi người nhìn sang, Trần Dật Thần bước ra ngoài với nụ cười trên môi, tiếng reo hò của người xem trong phút chốc lên đến đỉnh điểm.
Arthur nhìn cảnh này, nắm chặt quả đấm, vô cùng tức giận.
Không lâu sau, Trần Dật Thần đã đứng ở trung tâm của sân đấu.
“Không ngờ mày cũng có thể tiến vào trận bán kết!”
Arrthur mang theo vẻ mặt giễu cọt, trong lời nói tràn đầy vẻ xem thường Trần Dật Thần, đây là mục đích của anh ta, muốn làm bẽ mặt Trần Dật Thần trước mặt thánh nữ Tiffany.
“Mày còn nhớ Caesar không?” Arthur hỏi đột ngột.
“Caesar là ai?”
Trần Dật Thần giả bộ trầm tư một hồi, cảnh này rơi vào trong mắt Arthur khiến anh ta càng thêm tức giận.
“Hôm nay mày phải trả giá cho sự sỉ nhục ngày hôm đó của em trai tao.
Đương nhiên, nếu mày xin lỗi trước mặt mọi người và sau đó nhận thua, tao có thể tha mạng cho mày!”
Arthur nói vô cùng hung hăng, Trần Dật Thần hoàn toàn không để ý tới anh ta.
“Ò, cậu ta là em trai của anh à, chẳng trách cậu ta cũng thiển cận và kiêu ngạo như anh vậy!”
Trần Dật Thần không khách sáo, mỉa mai Arthur.
“Mày đây là không muốn chừa đường lui cho mình rồi!” Arthur nắm chặt quả đắm, hằn học nói.
Trọng tài đứng ở bên cạnh, tuyên bồ trận đấu bắt đầu: “Hai bên sẵn sàng, trận đấu chính thức bắt đầu!”
“Trần Dật Thần, tao sẽ cho mày biết, mày ở trước mặt tao chả là cái thá gì!”
Arthur vừa dứt lời, năng lượng trào dâng, huy động sức lực trong cơ thể.
“Chỉ biết khoác lác thôi à?”
Trần Dật Thần đã nghe quá nhiều lời như vậy rồi.
“Mày chết đi!”
Arthur hét lên, bóng dáng cực nhanh biến mắt trong nháy mắt, lúc xuất hiện cách Trần Dật Thần chưa tới mười mét.
Chỉ thấy Arthur đặt hai tay vào nhau và sử dụng tuyệt chiêu mạnh nhất của anh ta, Chiến thần trảm.
Ngày đó vũ khí bí mật của nước G là Shklovsky, cũng bị tuyệt chiêu này giết chết, hôm nay Trần Dật Thần sẽ ứng phó thế nào?
Arthur có thể làm đội trưởng đội hộ vệ của Tòa Thánh, thì cũng không phải là người lỗ mãng, cho thấy anh ta cực kỳ thông minh, tuy rằng bề ngoài anh ta chính trực và ngay thẳng, nhưng con người thật của anh ta lại đặc biệt nham hiểm.
Trong trận đấu lần trước, vốn dĩ vì chuyện của thánh nữ Tiffany nên trong lòng bắt mãn và phẫn uất, vừa hay đối đầu với vũ khí bí mật của nước G là Shklovsky nên đã dùng tuyệt chiêu mạnh nhất trong tích tắc để giết chết đối phương.
Từ trận đấu lần trước, giáo hoàng Zeus rõ ràng đã thay đổi cái nhìn của mình về anh ta, nhưng thánh nữ Tiffany vẫn như vậy, thậm chí còn cầu xin vì Trần Dật Thần, điều này khiến anh ta không thể chịu đựng được.
Cho nên hôm nay anh ta phải một chiêu giết chết Trần Dật Thần, thứ nhát là để xua tan hận thù trong lòng, thứ hai là để loại bỏ kẻ thù của mình, về phần thánh nữ Tiffany, anh ta sẽ tự mình giải thích.
Hai tay Arthur đan chặt vào nhau, giống như chiến thần, anh ta nhảy lên chém về phía Trần Dật Thần.
Anh ta đã quyết định hôm nay hoặc là giết chết Trần Dật Thần, hoặc là trực tiếp phế anh, biến Trần Dật Thần thành người tàn phế.
Khi Arthur sử dụng Chiến thần trảm, một luồng khí mạnh bao trùm lấy Trần Dật Thật.
Trước mặt Trần Dật Thần xuất hiện tia sáng, giống như trời đất bị bóng kiếm bao phủ, không có cách nào chạy thoát, nhưng chỉ sau một khắc xuất thần, Trần Dật Thần đã khôi phục thần trí, thân ảnh chuyển động, chợt lóe về bên phải, tránh thoát cuộc công kích kia.
Mặc dù Trần Dật Thần né đòn chí mạng này cực nhanh, nhưng quần áo của anh cũng bị ảnh hưởng, bị xé nát ngay lập tức, một vài tia khí tức bị nội lực của anh ta đánh chắn động.
Tất cả điều này nói thì chậm, nhưng xảy ra chỉ trong chớp mắt, đến nỗi người xem cũng không nhìn rõ chuyện gì đang xảy ra.
“Hai người này thật dũng mãnh!”
Những cường giả khác trong sân đấu đều cảm nhận được đòn tấn công kia của Arthur, vừa cảm thán vì sức mạnh của Arthur, đồng thời nhìn thấy khả năng thoát khỏi đòn tấn công này của Trần Dật Thần cũng khiến họ kinh ngạc không thôi.
Không chỉ người xem bị sốc, ngay cả Arthur cũng hơi khó tin..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...