“Sao vậy? Người nước H đáng thương, không dám chấp nhận khiêu chiến của tôi sao? Tôi có thể nhường anh một tay!”
Mặt Đông Thần lộ ra nụ cười lạnh, kèm theo sự khinh thường, còn đưa tay trái ra khua khua, cố thử chọc giận Thiên Ưng, khiêu khích đối phương ứng chiến.
Thiên Ưng cũng là cường giả trong thế hệ trẻ của cường giả nước H, niềm kiêu ngạo của Thiên Sơn Phái, lúc này nghe thấy Đông Thần sỉ nhục anh ta ở trước mặt nhiều người như vậy, anh ta sao có thể nhẫn nhịn, gần như vô thức muốn mở miệng ứng chiến.
Chỉ có điều lý trí của anh ta cuối cùng chiến thắng sự xúc động, nghĩ đến một câu nói đó của Trần Dật Thần, Thiên Ưng hít sâu một hơi, đè nén sự bắt mãn trong lòng xuống.
“Sao vậy? Hèn nhát như vậy sao?”
“Ứng chiến đi, không phải là chỉ là chết thôi sao, đừng làm mắt giá!”
“Thật là quả trứng mềm, người ta đã nhường anh một tay rồi, anh còn không dám ứng chiến, thật là hèn quá đi!”
“Thiên Ưng, anh nếu như không đánh thì mau chóng đi xuống, chúng ta xem đối chiến của Trần Dật Thần!”
Sau khi thấy Thiên Ưng trầm mặc, người xem ai nấy đều sót ruột không thôi, có vài người đứng nói không sợ đau, xem náo nhiệt không che chuyện lớn mà cắt lời moi móc khinh bỉ.
“Nhịn, nhịn, không nên xúc động!”
Sắc mặt của Thiên Ưng khó coi đến cực điểm, nắm đấm siết chặt, móng tay đã đâm vào trong lòng bàn tay, anh ta không ngừng nói với bản thân không được xúc động, tuyệt đối không được đáp ứng trận chiến sinh tử.
Ánh nắng chiếu vào mặt vặn vẹo của Thiên Ưng, anh ta lúc này cực kỳ uất hận, sau đó nhắm mắt lại, nếu không phải do lời của Trần Dật Thần, anh ta bị sỉ nhục như này, há có thể nhẫn nhịn, sớm đã đánh một trận đại chiến không màng sống chết rồi.
Thầy Thiên Ưng bắt động, Đông Thần tiếp tục châm chọc: “Người nước H các anh từ thế kỷ trước thì để mặc người ta sỉ nhục như vậy, biết tại sao không? Chính là vì loại nhu nhược, vô năng như anh quá nhiều!”
Một câu này hoàn toàn đã phá vỡ phòng tuyến trong đáy lòng của Thiên Ưng, chỉ thấy Thiên Ưng bỗng mở mắt ra, toàn thân tản ra sát khí.
Vào lúc này, trọng tài đột nhiên mở miệng nói: “Trận đấu bắt đầu!”
“Đi chết đi!”
Lời của trọng tài còn chưa dứt, Thiên Ưng tức giận quát một tiếng, khí thế đầy lên đến đỉnh phong, trực tiếp lao về phía Đông Thần, anh ta đã nhịn đến cực hạn.
Thiên Ưng giỏi dùng kiếm, nhưng không có kiếm, anh ta đã rất mạnh, anh ta đã hóa cánh tay thành thanh kiếm sắc, lúc này chém về phía đầu của Đông Thần.
Trong lúc Đông Thần cười lạnh đã tránh được công kích của Thiên Ưng, cuối cùng một thủ đao đánh thẳng vào cổ Thiên Ưng.
Sắc mặt của Thiên Ưng hơi thay đổi, lợi dụng bản năng chiến đầu, tránh né một kích này của Đông Thần, nhưng anh ta tuy tránh được, lại lọ ra quá nhiều sơ hở, đối với điều này Đông Thần chắc chắn không bỏ qua, lập tức triển khai công kích.
Đông Thần chỉ sử dụng thủ đao tiến hành công kích đối với Thiên Ưng, nhưng tốc độ của Đông Thần quá nhanh, một đao nối tiếp một đao, Thiên Ưng đỡ không ngừng, luôn ở trong tình thế bị động.
Hơn hai mươi chiêu tung ra, Đông Thần thu lại thủ đao, nhắm chuẩn vào sơ hở mà đá một cước vào bắp chân của Thiên Ưng.
Thời cơ nguy cấp Thiên Ưng dùng chân khí trong cơ thể cản phần lớn tổn hại, nhưng vẫn có một phần tổn hại lao vào, phá hủy cơ quan ở chân, ngay cả xương cũng chịu xung kích, cơ thể của Thiên Ưng không tự chủ bay ra sau, nặng nề đập xuống sàn.
Trong nháy mắt, chân của Thiên Ưng đã gãy.
Vừa rồi Thiên Ưng lửa giận thiêu đốt, khiến anh ta mắt đi lý trí, ra tay một cách mù quáng, bị Đông Thần bắt được sơ hở, trực tiếp phế đi một chân của anh ta.
Loại đau đớn thấu tim gan này khiến Thiên Ưng bình tĩnh hơn nhiều.
Gần như trong khoảnh khắc Thiên Ưng ngã ra, trọng tài nhanh chóng tới gần hỏi: “Thiên Ưng cậu còn có thể tiếp tục thi đầu nữa không?”
Thiên Ưng bởi vì đau đớn, mặt mày toát mồ hôi một, khi trọng tài hỏi han, anh ta lắc đầu.
“Được, trận thi đấu lần này Đông Thần của nước N giành được chiến thắng!” Sau khi Thiên Ưng tỏ thái độ, trọng tài trực tiếp tuyên bố kết thúc trận đấu.
“Kỳ lạ Thiên Ưng của nước H này yếu vậy, sao lại đánh bại được Skyhawk?”
“Vốn còn đánh giá khá cao Thiên Ưng, không ngờ anh ta vậy mà không chịu được một kích như vậy.”
“Theo tôi thấy hôm đó có lẽ là Skyhawk thể lực không ổn hoặc là vì nguyên nhân gì khác mới thua Thiên Ưng!”
“Trận thi đấu vốn rất đặc sắc, nhưng không ngờ kết thúc như vậy, thật là mắt hứng!”
Trọng tài sai khi tuyên bố kết thúc trận thi đấu, đầu trường vốn dĩ yên lặng trong nháy mắt bùng nỗ tiếng ồn ào, nhưng âm thanh này phần lớn mà châm chọc và mỉa mai Thiên Ưng.
Đối với lời nói của người xem, Thiên Ưng nhìn thấy, cũng nghe thấy những lời khó nghe, anh ta nhịn đau đớn, một chân nhảy tưng tưng rời khỏi đấu trường.
Anh ta muốn trốn chạy, trận thi đấu này là nỗi nhục của anh ta, anh ta một giây một phút cũng không muốn ở lại.
Chỉ là Thiên Ưng muốn rời đi, có một số người lại không để cho như ý.
Sau khi Thiên Ưng vừa xuống sân, Đông Thần đột nhiên xuất hiện ở trước mặt anh ta, đưa tay cản đường đi.
Trọng tài nhìn thấy một màn này, lập tức trầm giọng nói: “Thi đấu đã kết thúc, Đông Thần cậu muốn phá hỏng quy tắc thi đấu hay sao?”
Trọng tài lúc này lưu động chân khí trong người, nếu như Đông Thần ra tay với Thiên Ưng, vậy thì ông ta sẽ ngay lập tức khống chế đối phương, phải biết tuy nói hai phương tiền bối đều ở đây, nhưng nếu như Đông Thần dám làm trái quy tắc, ông ta lập tức ra tay, dù sao sau lưng của Thiên Ưng là nước H.
“Sao vậy?”
Sắc mặt của Thiên Ưng âm trầm, ánh mắt lạnh lùng nhìn chằm chằm Đông Thần.
“Tôi thật sự là khó thể tưởng tượng, rác rưởi như anh làm sao đại diện cho nước H tham gia thi đấu chứ?” Đông Thần không có giết chết Thiên Ưng ở trên lôi đài, rất không cam tâm, lúc này tiếp tục dùng lời nói châm chọc: “Nếu tôi là anh thì tôi không có mặt mũi mà sống đi xuống lôi đài, hơn nữa tự sát tại chỗ!”
Đối mặt với lời lẽ sỉ nhục của Đông Thần, Thiên Ưng không có kích động như vừa rồi mà nhàn nhạt nói: “Tôi hy vọng ngày mai anh còn ngang ngược như này, trong chiến đấu ngày mai nếu như Trần Dật Thần thua, tôi sẽ tự sát ngay trước mặt mọi người!”
Trên người của Thiên Ứng có chút khác biệt, anh ta là một cô nhi, hơn nữa còn là cô nhi bị vứt bỏ, khi sư phụ Thương Bác của anh ta tìm được anh ta, anh ta đang ở cùng đàn sói.
Từ khi nhớ được anh ta đã ở Thiên Sơn Phái học võ, từng ngày trồi qua, từng năm trôi qua, võ học là một việc rất nhàm chán, nhưng Thiên Ưng đã kiên trì đi tiếp.
Có lẽ là do bế quan học võ trong thời gian dài, tính cách của Thiên Ưng có chút cô quạnh, ngoài nói vài lời với sư phụ ra, đối với những người khác rất kiệm lời.
Anh ta từ một đệ tử vô danh, cứ kiên trì đi tiếp, được chưởng môn nhìn trúng, chuẩn bị để anh ta thừa kế chức vị chưởng môn, chỉ có điều điểm khác biệt với những truyền nhân khác là Thiên Ưng trước giờ không kiêu ngạo, luôn rất dễ gần.
Thiên Ưng tuy không kiêu ngạo, nhưng có cốt khí có tôn nghiêm.
Chỉ là ở trong trận thi đấu ngày hôm nay, tất cả tôn nghiêm của anh ta trong khoảnh khắc đó bị Đông Thần hủy diệt, nhiều năm như vậy anh ta chưa từng khó chịu như vậy.
Sau khi thi đấu kết thúc, vốn dĩ muốn đưa anh ta đến bệnh viện, nhưng anh ta từ chối vào bệnh viện, mà một mình trở về phòng của khách sạn, đóng chặt cửa phòng.
Thương Bách thân là sư phụ của Thiên Ưng, quá hiểu đồ đệ này, anh ta khuyên nhủ Thiên Ưng, nhưng Thiên Ưng lại nhốt mình ở trong phòng, từ đầu đến cuối cũng không có đáp lại một câu.
“Ài, tôi đi thử xem”
Võ Chí Châu thở dài một hơi, ra hiệu đi nói chuyện với Thiên Ưng, mở ra nút thắt của đối phương.
Gật đầu với Thương Bác.
Võ Chí Châu đến trước cửa phòng của Thiên Ưng, gõ nhẹ máy tiếng, nhưng trong phòng không có ai đáp lại..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...