Đỉnh Cấp Rể Quý


Ba người vừa xuống xe, đi vào sảnh lớn của quán bar đã có một cô gái xinh đẹp ăn mặc gợi cảm đi đến, liếc mắt đánh giá một cái sau đó trực tiếp ôm lấy bả vai của Vũ Văn Bác.

Cảnh này khiến Tam Giới nhìn mà chảy nước miếng.

“Tiểu hòa thượng, đêm nay anh đây sắp xếp, cứ chơi cho thỏa thích đi!”
Vũ Văn Bác vừa dứt lời, hai mắt Tam Giới bỗng sáng rực, cười toe toét, Vũ Văn Bác nhìn thấy cũng nhịn không được mà nở nụ cười.

Tiếng cười của hai người, một cái thì đáng khinh, cái kia thì hưng phấn.

Có cảm giác rất giống như sắc ma gặp dâm côn.

Thấy biểu hiện của bọn họ, Trần Dật Thần chỉ biết cười khổ.

Nhưng hôm nay câu nói của Vũ Văn Bác rất đúng, hai người họ ngưu tầm ngưu, mã tầm mã, có thể chơi đùa cùng nhau.

Nếu Trần Dật Thần đưa tam Giới theo sẽ không thể sảng khoái được.

Một nhóm ba người đi đến, bên trong truyền đến chất giọng trầm của âm nhạc và tiếng mọi người thét chói tai.

Ánh đèn nhấp nháy, rất nhiều cô gái xinh đẹp nhảy nhót trên sàn nhảy, bầu không khí rất sôi động.

Mà khiến người khác chú ý nhất chính là những cô gái xếp hàng ở bốn phía.

Bọn họ đứng ở dưới ánh đèn, lộ ra khí chất hoặc tư thế quyến rũ, chờ khách hàng đưa họ đi.

Chỉ cần có người nhìn trúng sẽ báo với người bán hàng, người bán hàng cũng sẽ nhanh chóng đưa cậu ta (cô ta) đến trước mặt khách.

Nơi này có mấy gã đàn ông mặt mày đáng khinh, vừa nhìn đã biết không phải loại tốt lành gì.

Người bọn họ chọn là các cô gái xinh đẹp, hơn nữa bọn họ sẽ không chọn lại cùng một người.


Cũng có cậu nhỏ khuôn mặt đẹp trai giận dữ, bọn họ cũng lựa chọn em đào xinh đẹp bồi rượu.

Cũng có người không biết đang nghĩ gì mà lại gọi một hoặc hai tên đàn ông khiến người khác không tưởng tượng nổi.

Đàn bà chọn đàn bà, đàn bà chọn đàn ông, đúng là loạn thật sự.

Cũng có một vài người không gọi ai bồi rượu.

Bọn họ hoặc là tụ năm tụ ba kết bạn hoặc là lần đầu tiên đến, chỉ đơn giản là hưởng thụ cảm giác mới mẻ.

Sau khi Tam Giới đi vào quán bar thì ánh mắt chẳng chịu rời khỏi các em đào xinh đẹp.

Híp con mắt nhìn chằm chằm các co gái, miệng còn nuốt nước miếng.

“Hòa thượng, hòa thượng ở đó làm gì, đến đây, tụi mình tìm chỗ ngồi.”
Nhìn thấy bộ dáng đó của Tam Giới, Vũ Văn Bác trực tiếp tiến lên kéo hắn.

Tam Giới lưu luyến thu ánh mắt lại, đi theo Vũ Văn Bác đến ghế dài.

Bắt chước Vũ Văn Bác ngựa quen đường cũ gọi một ít rượu hoa quả.

“Tam Giới, cậu chọn đi, cậu thích cô nào cứ nói với tôi!”
Vũ Văn Bác vỗ bả vai của Tam Giới.

“Được được được!” Tam Giới nói ba chữ được, hưng phấn không thôi.

Sau đó trừng to mắt nhìn những cô gái ở đây.

Thế nhưng nhìn vài lần hắn vẫn chưa chọn ai cả.

“Xong chưa?” Vũ Văn Bác nhịn không được thúc giục, nói.


“Khụ khụ, nhiều người quá, không biết chọn như thế nào cả!”
Biểu cảm của Tam Giới hơi xấu hổ.

“Không sao cả!” Vũ Văn Bác an ủi, phất tay, một người bán hàng đi vào, khom người nói: “Xin chào, ngài cần phục vụ gì ạ?”
“Như vậy đi, tìm cho tôi mấy cô xinh xinh để người anh em này của tôi nhìn chút!”
Vũ Văn Bác là tay già đời, ngựa quen đường cũ, tùy tay lấy trong bóp tiền một tờ tiền màu đỏ, trực tiếp đưa cho người bán hàng kia.

Người bán hàng vui vẻ trong lòng, nhận lấy phần thưởng rồi thưa vâng.

Sau khi người bán hàng đi, Tam Giới sửng sốt: “Không đúng, sao lại cho tôi nhìn, hai người không tìm ai sao!”
“Tôi không cần.” Trần Dật Thần vừa dứt lời, Vũ Văn Bác cũng tỏ ý hôm nay không cần ai.

Sở dĩ bọn họ đến nơi này là để Tam Giới chơi đùa.

“Vậy tôi sẽ ngại lắm đó!” Tam Giới hơi xấu hổ, gãi cái đầu bóng lưỡng.

“Xin chào anh!”
Tam Giới vừa dứt lời đã có một em đào xinh tươi hở bạo đi đến, khom người chào hỏi.

“Ngồi, ngồi, ngồi!”
Tam Giới vội vàng xê chỗ rồi vỗ bàn tay to lên ghế ngồi.

Chuyện còn lâu mới kết thúc.

Nếu đã đưa Tam Giới đi chơi vậy thì phải chơi cho đủ.

Không bao lâu sau lại có thêm ba em đào mọng nước đi đến, không câu nệ ngồi bên cạnh Tam Giới.

Tam Giới nhất thời bị bốn người đẹp vây quanh, trong phòng vô cùng phấn khích.


Bây giờ hắn chỉ thấy trong lòng tràn ngập vui sướng còn hơn đạp đất thành Phật.

“Thích thật, cảm giác thật sung sướng mà!”
Lúc này, Tam Giới được người đẹp vây quanh đã nói năng lộn xộn.

Trần Dật Thần và Vũ Văn Bác ở bên cạnh không nói gì: “Hòa thượng bây giờ không cố kỵ như vậy sao?”
Thấy dáng vẻ mê mụi của Tam Giới, Vũ Văn Bác không nhịn được mở miệng nói.

“Ha ha ha, cậu ta ăn thịt, giết chóc, cái gì cũng làm rồi, sắc giới không cần nói!”
Đêm nay chủ yếu là đưa Tam Giới đi chơi, Vũ Văn Bác sẽ không keo kiệt với hắn.

Gọi một người đẹp với giá sau con số chỉ để các cô ấy ngồi uống rượu với Tam Giới.

Đàn đào xinh tươi này vốn đang chạy tiền.

Vừa thấy Vũ Văn Bác ra tay hào phóng đã có một đám vây quanh Tam Giới ân cần hỏi han.

Bốn người đẹp này, ngoại trừ ngẫu nhiên uống với Trần Dật Thần và Vũ Văn Bác một ly thì phần lớn thời gian là bồi rượu Tam Giới, hận không thể dính lên người hắn.

“Ha ha ha, cảm giác này thật tốt, mấy năm trước của tôi sống uổng rồi.”
Tam Giới nhịn không được nói, giờ phút này hắn chỉ cảm thấy bản thân đang ở trên thiên đường, loại cảm giác này hắn chưa từng được cảm nhận.

Trước kia, ngoại từ tập võ thì chính là tập võ, cuộc sống buồn tẻ vô cùng.

“Tam Giới, đêm nay là của cậu, hưởng thụ đi!” Vũ Văn Bác nhịn không được mà trêu chọc.

Tam Giới cười ha ha, ôm mấy em gái ra bên ngoài.

Vào lúc này, Trần Dật Thần đột nhiên dừng chân, anh vừa mới thấy một người cỡ trung niên đang đứng ở cửa quán bar, vẻ mặt u ám nhìn Tam Giới.

“Phương Chính đại sư!”
Trần Dật Thần thấy Phương Chính đại sư, tính nhắc nhở Tam Giới một chút nhưng không ngờ lúc này lại truyền đến một âm thanh giận dữ.

“Tam Giới!”
Âm thanh gầm đầy giận dữ này khiến Tam Giới hoảng sợ, tập trung nhìn, dĩ nhiên là Phương Chính đại sư.


“Đại… đại hòa thượng!”
Tam Giới không biết là do uống rượu hay do sợ hãi mà khi nói chuyện cũng run rẩy như cầy sấy.

Chỉ thấy Phương Chính đi tới bên cạnh Tam Giới trong chớp mắt, hất những cô đào xinh đẹp bên cạnh hắn ra sau đó không hề do dự mà đánh lên cái đầu bóng lưỡng của hắn mấy bạt tay.

Tam Giới chạy trối chết.

“Cái gì? Người đó là hòa thượng?”
Vài em đào lộ ra vẻ khó tin.

.

ngôn tình ngược
Mọi thứ đột nhiên yên tĩnh hẳn, tất cả mọi người sững sờ ngay tại chỗ.

Trần Dật Thần im lặng trong giây lát rồi tiến lên vài bước, ôm quyền nói: “Phương Chính đại sư, chuyện này!”
Trần Dật Thần suy nghĩ cả buổi cũng không biết nên giải thích chuyện này từ đầu đến cuối như thế nào.

“Lần này bỏ qua, mau theo tôi đi nước V.

Lần sau mà còn dám dẫn nó ra ngoài chơi bời, tôi không chỉ phạt nó mà còn phạt cả anh nữa.

Tuy rằng bây giờ Phương Chính đại sư rất tức giận nhưng ở nơi nhiều người như vậy, cũng không đáng.

“nước V?”
Trần Dật Thần hơi sửng sốt.

nước V chính là sân diễn ra trận đấu võ học thế giới, người tham gia đều là được lựa chọn từ trong những người nổi bật nhất, Tam Giới không có lý do đi theo được.

Hiểu được nghi vấn trong lòng của Trần Dật Thần, Phương Chính đại sư giải thích: “Lần này, nước H không chỉ có một người, mà là bốn.

Cơ Uẩn, Thiên Ưng, Tam Giới đều phải tham gia!”
Nghe được lời của Phương Chính, Trần Dật Thần ngây ngẩn hẳn.

Bất an trong lòng càng tăng thêm..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui