Đỉnh Cấp Rể Quý


“Cậu Trần?” Thẩm Hà Du càng khó hiểu hơn, nếu như nói trong đám người người duy nhất được gọi là cậu chủ thì cũng chỉ có một mình Thẩm Hà Du anh ta, cậu Trần từ đâu ra thế?
“Bác cả, chỗ của cháu không có cậu Trần gì cả.” Mặt mũi Thẩm Hà Du tràn đầy phiền muộn, anh ta căn bản cũng không nghĩ là Trần Dật Thần.

Mặc dù là Trần Dật Thần cũng họ Trần, nhưng Trần Dật Thần có thân phận gì? Là con rể ở rể của nhà họ Hạ, căn bản cũng không phải là cậu chủ gì cả.
Thiếu chút nữa là Thẩm Kình Thiên phun ra một ngụm máu, ông ta xem như đã hiểu đứa cháu trai ngu xuẩn này của mình đến bây giờ cũng không biết thân phận của Trần Dật Thần.

Ông ta cũng muốn nói cho Thẩm Hà Du biết thân phận của Trần Dật Thần, nhưng nếu như Trần Dật Thần đang đứng ở bên cạnh, vậy thì nói trong điện thoại cũng không thích hợp.
Thẩm Kình Thiên đành phải bất đắc dĩ cắn răng nói: “Cháu chờ ở đó cho bác, từ bây giờ trở đi cháu đều phải cung kính đối với bất kỳ người nào cho bác, nếu như dám gây chuyện nữa thì ông đây sẽ đến đánh gãy chân của cháu!”
“Bác cả…” Thẩm Hà Du còn muốn nói gì nữa đó, Thẩm Kình Thiên vội vàng cúp điện thoại.
Hàn Long ở một bên cũng đứng hình kinh ngạc, có thể để cho Thẩm Kình Thiên đối sự thận trọng như vậy, người được gọi là cậu Trần rốt cuộc có thân phận gì?
Chẳng lẽ là…
Hàn Long dời ánh mắt nhìn về phía Trần Dật Thần, nhưng mà nhìn cách ăn mặc của Trần Dật Thần hoàn toàn không có liên quan gì với hai chữ cậu chủ này.
Không đến mười phút sau, chiếc rolls royce của Thẩm Kình Thiên liền dừng ở dưới tòa nhà Hoàng Hậu, Thẩm Kình Thiên dẫn theo A Hổ và A Báo vội vàng bước xuống từ trên xe.

Cái này đã làm cho bảo vệ của tòa nhà kinh ngạc không nhẹ.

Cũng không biết hôm nay là nhân vật nào đến tòa nhà Hoàng Hậu, có thể làm chấn động một nhân vật lại thêm một nhân vật lớn lần lượt tới.
Đầu tiên là Thẩm Hà Du siêu cấp phú nhị đại, sau đó là Hàn Long ông trùm thế giới ngầm, bây giờ lại là người giàu nhất của Thương Châu cũng đã đến đây.
Người tiếp khách ở cửa cung kính đưa Thẩm Kình Thiên đến tầng cao nhất.
Thẩm Kình Thiên bước vào cửa cửa phòng ăn liền nhìn thấy Thẩm Hà Du đang ngó trái ngó phải, còn có Hàn Long đang vê phật châu trên tay.
Lúc nhìn thấy Hàn Long, con ngươi của Thẩm Kình Thiên cũng co rút, tại sao Hàn Long lại ở đây vậy?
Không phải là ông ta lại làm gì Trần Dật Thần đó chứ?
Trong lòng của Thẩm Kình Thiên lập tức nóng như lửa đốt, nếu như Trần Dật Thần thật sự xảy ra chuyện ở đây, vậy thì toàn bộ thành phố Thương Châu sẽ đón nhận một trận động đất từ trước đến nay chưa từng có.
Bởi vì có liên quan đến Thẩm Hà Du, chỉ sợ là cả nhà họ Thẩm đều phải bị chôn cùng theo ý của Trần Dật Thần.
Thẩm Kình Thiên cảm giác bắp chân của mình như nhũn ra, đồng thời vẫn luôn đang phù hộ ở trong lòng, Trần Dật Thần tuyệt đối không nên xảy ra chuyện gì.
Sau khi đi được vài bước nữa, Thẩm Kình Thiên phát hiện ra một bóng dáng đang nhàn nhã ngồi ở trên bàn dùng bữa.
Chính là Trần Dật Thần.

Thấy Trần Dật Thần bình yên vô sự, hơn nữa thoạt nhìn tâm trạng cũng không tệ lắm, Thẩm Kình Thiên lập tức đặt nỗi lo lắng xuống.
“Bác cả, ở đây không có cậu Trần gì đâu, có phải là bác đã nhầm người hay không vậy?” Nhìn thấy Thẩm Kình Thiên, Thẩm Hà Du vội vàng đi tới.
Ai ngờ Thẩm Kình Thiên chỉ trừng Thẩm Hà Du một chút liền bước mấy bước đi đến trước mặt của Trần Dật Thần đang dùng bữa, sau đó cung kính khom người xuống: “Cậu Trần, thật sự xin lỗi, là tôi tới chậm rồi.”
Cậu Trần?
Con ngươi của Hàn Long đột nhiên có rút lại, quả nhiên!
Con mắt của Thẩm Hà Du thì trợn sắp lồi ra ngoài.
“Bác cả, anh ta… anh ta…” Thẩm Hà Du chỉ vào Trần Dật Thần, nói chuyện cũng không lưu loát.
“Chát!”
Thẩm Kình Thiên đưa tay ra hung hăng tát một bạt tay lên trên mặt của Thẩm Hà Du, quát lớn: “Nghiệt tử, còn không mau quỳ xuống xin lỗi cậu Trần!”
Thẩm Hà Du sờ sờ lên dấu tay đỏ bừng ở trên mặt của mình, không dám do dự một chút nào, trực tiếp bịch một tiếng rồi quỳ rạp xuống đất: “Cậu Trần, thật sự xin lỗi, tôi sai rồi.”
Trên mặt của Thẩm Hà Du tràn đầy vẽ sợ hãi, lần này anh ta đã thật sự sợ rồi, anh ta căn bản không có cách nào tưởng tượng được người đàn ông có thể làm cho bác cả của mình cung kính gọi một tiếng cậu Trần, rốt cuộc là một nhân vật kinh khủng như thế nào.
Trần Dật Thần giơ tay lên một cái, thản nhiên nói: “Đứng lên đi, tôi đã nói rồi, chuyện giữa chúng ta đã qua.”
Thẩm Hà Du nào dám, trước đó Trần Dật Thần xử lý Hàn Long, mặc dù là anh ta kiêng kỵ Trần Dật Thần nhưng mà cũng không có kiêng kỵ đến tình trạng lo sợ.


Nhưng mà bây giờ người duy nhất mà anh ta cậy vào là Thẩm Kình Thiên mà cũng có thái độ như thế với Trần Dật Thần, Thẩm Hà Du không nghi ngờ chút nào, nếu như mình lại để cho Trần Dật Thần không vui vẻ, vậy thì chắc chắn sẽ chết không có chỗ chôn.
Ông trời có đến đây cũng không thể cứu được anh ta!
Trần Dật Thần cười gượng nhìn về phía Thẩm Kình Thiên: “Thẩm tổng, kêu cháu trai của ông đứng lên đi, giữa chúng tôi đã xuất hiện một chút hiểu lầm nhỏ, nhưng mà bây giờ đã qua rồi.”
“Cậu Trần, cậu đã quá khoan dung rồi.

Đứa cháu này của tôi bình thường ngang ngược đã quen, tôi không quan tâm nên dạy bảo không tốt, ai ngờ đến lần này nó lại to gan lớn mật như vậy, ngay cả cậu mà cũng dám gây chuyện.”
“Lần này tuyệt đối không thể cứ tính như vậy được, cậu Trần, tôi nhất định sẽ dạy dỗ nó.” Vẻ mặt của Thẩm Kình Thiên cung kính nói với Trần Dật Thần, sau khi nói xong thì ông ta lại rời mắt nhìn về phía A Hổ ở bên cạnh, cắn răng nói: “A Hổ, chặt một cánh tay của tên nghiệt tử này đi!”
“Vâng ông chủ.” A Hổ mặt không đổi sắc rút một con dao ở bên hông ra, đi đến chỗ của Thẩm Hà Du.
Thấy Thẩm Kình Thiên dường như thật sự quyết tâm, sắc mặt của Thẩm Hà Du liền trắng bệch, thậm chí đũng quần cũng hơi ẩm ướt, lúc này ngay cả lên tiếng cầu xin mà anh ta cũng không dám.

Anh ta biết tính tình của Thẩm Kình Thiên, nếu như anh ta dám cầu xin tha thứ thì chỉ sợ là không phải bị chặt đứt một cánh tay.
Mắt nhìn thấy A Hổ cầm con dao đến chuẩn bị chém xuống.
“Thẩm tổng, bỏ đi.” Trần Dật Thần cười phất tay ngăn A Hổ lại, anh biết là hành động này của Thẩm Kình Thiên có vài phần giả vờ giả vịt, vì cho anh đủ mặt mũi mà thôi.
Trần Dật Thần cũng không nghi ngờ, nếu như mình không ngăn cản thì Thẩm Kình Thiên tuyệt đối sẽ chặt tay của Thẩm Hà Du, cho anh một câu trả lời thỏa đáng.
Nếu là như vậy tất nhiên sẽ để lại một cái gai ở trong lòng của Thẩm Kình Thiên, sau này anh có muốn thu phục Thẩm Kình Thiên thì cũng coi như khó.

Mà nhìn tình hình lâu dài, chặt đứt tay của Thẩm Hà Du cũng không có ý nghĩa gì quá lớn.
“Cậu Trần…” Thẩm Kình Thiên còn muốn nói thêm cái gì đó, nhưng Trần Dật Thần lại phất phất tay, nói: “Thẩm tổng, con người của tôi không có nhỏ mọn như vậy, huống hồ gì cũng không phải là chuyện lớn gì, cứ như vậy đi.”
Thấy Trần Dật Thần dường như thật sự không có suy nghĩ tính toán nữa, Thẩm Kình Thiên cũng không khỏi nhẹ nhàng thở ra trong lòng, cũng cảm thấy Trần Dật Thần thật sự rộng lượng, quả nhiên là người thừa kế của một gia tộc giàu có bậc nhất.
Thẩm Kình Thiên lại đi đến trước mặt của Thẩm Hà Du, đạp mạnh Thẩm Hà Du một đạp, quát lên: “Còn không nhanh cảm ơn cậu Trần đi.”
Thẩm Hà Du gần như là bò đến chân của Trần Dật Thần, mặt mang theo nước mắt nước mũi mà nói: “Anh Trần, cảm ơn anh, cảm ơn anh đã bỏ qua cho tôi.

Trước đó là do tôi có mắt không tròng, anh yên tâm đi, sau này tôi tuyệt đối sẽ không dám như vậy nữa.”
“Còn có lần sau, buổi tối ngày hôm nay cháu nhanh chóng cút đến nước mỹ cho ông đây, sau này còn dám trở lại Thương Châu nữa thì ông đây sẽ lột da của cháu.” Thẩm Kình Thiên hung tợn nói.

Mặc dù Trần Dật Thần nói không để ý, nhưng mà Thẩm Kình Thiên vẫn cảm thấy nếu như để Thẩm Hà Du ở lại Thương Châu, vậy thì sẽ khiến cho Trần Dật Thần cảm thấy khó chịu.
“Thẩm tổng cứ để Hà Du ở lại Thương Châu đi, tôi còn có chút chuyện cần anh ta phải xử lý.” Trần Dật Thần cười nói, anh còn muốn dựa vào Thẩm Hà Du để thu lại ba trăm tỷ đã đưa cho Lâm Như Tuệ, cho hai mẹ con của Tôn Hồng một bài học.
“Vâng cậu Trần.” Thẩm Kình Thiên vội vàng đồng ý.

.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui