Đỉnh Cấp Rể Quý


Sau khi nói chuyện điện thoại xong, Thẩm Hà Du lại trở nên vênh váo tự đắc như lúc nãy.
Thấy biểu cảm của Trần Dật Thần bình tĩnh, Thẩm Hà Du mỉa mai cười một tiếng.

Cái tên ngu ngốc này, đã đến lúc này rồi mà còn giả vờ nữa, thật sự coi mình chính là vô địch thiên hạ hả?
Thẩm Hà Du cũng không gọi cho Thẩm Kình Thiên, thứ nhất là bởi vì Thẩm Kình Thiên không thích anh ta làm ra những chuyện bát nháo như thế này, cho nên cho dù có thể ra mặt vì anh ta đi nữa thì sau đó Thẩm Kình Thiên cũng sẽ xử lý anh ta một trận.
Hai là Thẩm Hà Du cảm thấy Trần Dật Thần vẫn còn chưa xứng để động đến Thẩm Kình Thiên, để Thẩm Kình Thiên ra tay quả thật chính là dùng dao mổ trâu để giết gà.
“Hạ Nhược Y, lời hứa trước đó của tôi vẫn còn hiệu lực như cũ.

Rời khỏi Trần Dật Thần, sau đó làm người phụ nữ của tôi, tôi có thể bỏ qua cho mẹ của cô.” Thẩm Hà Du rót một ly rượu đỏ nhàn nhã nhìn Hạ Nhược Y rồi nói.
“Cút!”
Hạ Nhược Y trả lời rất ngắn gọn mà nhanh lẹ.
Thẩm Hà Du lắc đầu cười một tiếng, cũng không tức giận, chờ sau khi Hàn Long đến đây thì anh ta sẽ để cho Hạ Nhược Y hối hận, hôm nay muốn làm gì thì làm nấy!

Mười mấy phút sau, có sáu chiếc xe land rover màu đen dừng ở cửa của tòa nhà Hoàng Hậu.
Tổng cộng có hai mươi mấy người đàn ông vạm vỡ ăn mặc khác nhau lần lượt bước xuống từ trên xe.
Sau khi bước xuống xe thì hai mươi mấy người đàn ông vạm vỡ này lập tức đứng thành hai hàng, cung kính cúi đầu.
Sau đó có một người đàn ông trung niên cầm chuỗi phật châu ở trên tay vân vê, bước xuống từ trên xe.
Nhìn thấy mấy người bảo vệ ở cửa xanh mặt nhìn mình, trên mặt của người đàn ông trung niên còn lộ ra một nụ cười ôn hòa, ra hiệu cho bọn họ không cần phải sợ hãi.
Một nhóm người này đồng loạt bước vào trong tòa nhà Hoàng Hậu.
Lúc này Trần Dật Thần có mấy phần lơ đãng, cũng không phải là sợ Thẩm Hà Du thật sự sẽ gọi đến nhân vật dữ dội gì, mà lo lắng bí mật của mình sẽ bị Hạ Nhược Y phát hiện.
Dù sao thì trước đó anh đã lộ ra không ít chuyện rồi, nếu như một lát nữa anh đánh ngã tất cả những người của Thẩm Hà Du gọi đến đây, vậy thì anh phải giải thích với Hạ Nhược Y như thế nào đây?
Bây giờ Trần Dật Thần vẫn còn chưa chuẩn bị tốt thẳng thắn tất cả mọi chuyện với Hạ Nhược Y.
Nghĩ như vậy, Trần Dật Thần gọi Hạ Nhược Y qua một bên: “Nhược Y, lát nữa đợi người của Thẩm Hà Du gọi đến đây rồi thì em tự tìm cơ hội mà chạy trước đi.”
Sắc mặt của Hạ Nhược Y thay đổi, cô nói: “Không được, em sẽ không đi đâu, muốn đi thì chúng ta cùng đi.”
Trần Dật Thần cảm thấy cảm động, sau khi cảm động rồi thì lại không khỏi cười khổ: “Nhược Y à, em đã từng nhìn thấy thân thủ của anh rồi, em còn lo lắng anh đánh không lại những người Thẩm Hà Du gọi tớ hay sao? Để em đi trước là sợ một lát nữa đánh nhau sẽ làm liên lụy đến em thôi.”

Hạ Nhược Y cắn môi một cái, đương nhiên là cô hiểu ý tứ trong lời nói của Trần Dật Thần, hơn nữa cũng hiểu rõ sự tồn tại của mình đối với Trần Dật Thần mà nói quả thật chính là một chướng ngại.

Nếu như người của Thẩm Hà Du lấy cô ra để uy hiếp Trần Dật Thần, vậy thì Trần Dật Thần sẽ làm gì đây.
“Ừm.” Hạ Nhược Y nhẹ nhàng gật đầu, cô không phải là loại phụ nữ không biết nặng nhẹ, cô hiểu được lúc này mình tuyệt đối không thể tùy hứng.
“Nhưng mà Trần Dật Thần à, đồng ý với em nhất định phải bảo vệ tốt cho mình, nếu như không phải là đối thủ của bọn họ thì chịu thua đi, nhớ là đừng cậy mạnh.” Hạ Nhược Y dặn dò một câu, ở trong mắt của cô sự an toàn của Trần Dật Thần mới là quan trọng nhất, chỉ cần có được núi xanh thì sẽ không sợ không có củi đốt.
“Anh biết rồi.” Trần Dật Thần mỉm cười.
Vừa mới dứt lời, có hai mươi mấy người đàn ông vạm vỡ lũ lượt bước vào.
Thẩm Hà Du mừng rỡ bước đến chào đón, Trần Dật Thần thì cho Hạ Nhược Y một ánh mắt.
Hạ Nhược Y lo lắng nhìn Trần Dật Thần một chút, sau đó lặng lẽ không tiếng động rời khỏi từ cửa sau.
“Chú Hàn, thật sự ngại quá, đã trễ như vậy rồi mà còn phải làm phiền chú ra mặt.” Tư thế của Thẩm Hà Du rất cung kính, anh ta biết rõ sự chênh lệch giữa mình và Hàn Long, cho dù là thân phận hay là địa vị, là tài lực hay là quyền thế đều không cùng một cấp bậc.

Nếu như bác cả của anh ta không phải là Thẩm Kình Thiên, loại người lão làng như là Hàn Long căn bản cũng sẽ không liếc mắt nhìn anh ta một cái.

“Hà Du à, người một nhà thì cũng đừng nói những lời này nữa, ông chủ Thẩm chính là anh em kết nghĩa của chú, con cháu của ông ấy đương nhiên cũng là con cháu của chú, nào có cái gì phiền phức hay là không phiền phức đâu.” Hàn Long cười ha hả nói, chỉ nhìn từ bên ngoài, người đàn ông với khuôn mặt như phật tổ đang cười ở trước mặt căn bản cũng không giống như là chúa tể của thế giới ngầm tí nào, nhưng mà người hiểu ông ta thì đều biết được người đứng ở trước mắt đã từng xử lý ba tên đàn em phản bội của ông ta, cười tủm tỉm mà rút gân lột da, toàn bộ quá trình hai mắt đều không hề chớp một cái nào.
“Vâng vâng vâng, chú Hàn nói như thế nào thì chính là như thế đó, là do Hà Du nhiều lời.” Khắp cả gương mặt của Thẩm Hà Du đều là nụ cười nịnh nọt, Hàn Long cũng đã nói như vậy rồi, rõ ràng là muốn ra mặt thay cho anh ta, ngược lại anh ta cũng muốn xem xem lần này Trần Dật Thần sẽ thoát như thế nào.
“Người này chính là người anh em mà cháu đã nói rất biết đánh nhau đó à?” Hàn Long cười tủm tỉm nhìn Trần Dật Thần rồi nói, từ lúc vừa bước vào cửa ông ta liền phát hiện ra Trần Dật Thần, cũng không phải là dáng dấp của Trần Dật Thần xuất chúng bao nhiêu, mà là khí chất ở trên người của Trần Dật Thần rất đặc biệt, làm cho người khác chú ý.
“Chú Hàn, chính là anh ta đó.” Thẩm Hà Du vội vàng gật đầu.
“Anh bạn, cậu tên là gì vậy?” Giọng điệu của Hàn Long rất là thân thiết, người nào không biết thì còn tưởng rằng ông ta đang hỏi thăm lớp con cháu.
“Tên của tôi à?” Trần Dật Thần lười nhác nhìn Hàn Long một chút, lắc đầu: “Ông còn không xứng để biết tên của tôi đâu, trực tiếp kêu người của ông ra tay đi, thời gian của tôi rất gấp.” Trần Dật Thần lười biếng phải lãng phí thời gian với loại người khẩu phật tâm xà như là Hàn Long, rất không cần thiết.
Đám người hít vào một ngụm khí lạnh, ai cũng không ngờ đến ở trước mặt của Hàn Long mà Trần Dật Thần lại dám phách lối như vậy.
“Mẹ kiếp! Trần Dật Thần, con mẹ nó anh điên cuồng cái gì vậy, anh có biết chú Hàn là ai không hả?” Thẩm Hà Du chửi ầm lên, Trần Dật Thần nói ngông cuồng ở trước mặt của anh ta thì còn có thể thông cảm được, nhưng mà ở trước mặt của Hàn Long thì anh dựa vào cái gì.
“Không có hứng thú biết.” Trần Dật Thần thản nhiên nói, lời này đã làm cho hai mươi mấy tên đàn em ở sau lưng của Hàn Long tức giận không nhẹ.

Cái tên phế vật này lại dám xem thường ông trùm thế giới ngầm của bọn họ như vậy, nếu như không phải Hàn Long chưa lên tiếng thì bọn họ tuyệt đối sẽ xông đến rút gân lột da của Trần Dật Thần ra.
Hàn Long nhìn Trần Dật Thần, trên mặt vẫn mang theo nụ cười như cũ: “Trần Dật Thần, có đúng không, đã lâu lắm rồi tôi chưa từng nhìn thấy người nào trẻ tuổi mà lại ngông cuồng giống như cậu.

Có điều trẻ tuổi ấy mà, ngông cuồng một chút cũng là chuyện tốt, chú Hàn của cậu ấy à, bây giờ có muốn ngông cũng ngông không được.”

Trong giọng nói của Hàn Long mang theo chút hoài niệm, sau đó nhìn lướt qua người đang phát trực tiếp: “Kết thúc phát trực tiếp đi.”
“Dạ ông Hàn”
Người phát trực tiếp vội vàng gật đầu, mặc dù là những người đang xem trực tiếp thì không vui, có lẽ đây chính là lần phát trực tiếp đặc sắc nhất mà bọn họ được xem trong cả cuộc đời này.

Đầu tiên là Thẩm Hà Du cùng với Hạ Nhược Y, sau đó lại là nhân vật thần thoại của thành phố Thương Châu, còn có Hàn Long với danh xưng là ông trùm thế giới ngầm.
Bọn họ rất tò mò rốt cuộc là Hàn Long sẽ đối phó với con người ngông cuồng là Trần Dật Thần như thế nào.
Tâm trạng lúc này của Thẩm Hà Du chính là có chút tiếc nuối nhưng lại hưng phấn, tiếc nuối chính là không thể để cho người của toàn thành phố này nhìn thấy kết cục thê thảm của Trần Dật Thần, hưng phấn chính là Hàn Long đã kêu kết thúc trực tiếp, vậy thì nói rõ tiếp theo đây ông ta sẽ dùng thủ đoạn cực kỳ tàn nhẫn để đối phó với Trần Dật Thần.
Thủ đoạn như thế này đương nhiên cũng không thể để cho người ngoài nhìn thấy được.
“Anh bạn à, chú Hàn của cậu cũng không phải là người không nói đạo lý.

Như thế này đi, lột da và rút gân, tự cậu chọn một cái đi, sau khi chọn xong thì hôm nay chú Hàn sẽ coi như là cho cậu mặt mũi, tự mình ra tay.” Hàn Long vẫn cười tủm tỉm như cũ, dường như đang nói đến một việc nhỏ không hề liên quan đến mình.
Nhưng mà mấy tên đàn em đi theo Hàn Long trong một thời gian dài đều biết được Hàn Long đang tức giận.
Nếu không thì cũng sẽ không đích thân ra tay, hơn nữa còn là loại hình phạt tàn khốc là rút gân lột da! .


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui