Đỉnh Cấp Rể Quý


Điều khiến cô ta không hiểu là tại sao những người kia lại muốn bắt mình? Dù có suy nghĩ ở góc độ nào thì cô ta cũng không có giá trị gì để mà bắt cóc.

“Bởi vì ba của cô.” Trần Dật Thần nói.

“Ba của tôi?” Lâm Ngọc Nhi sững sờ.

Trần Dật Thần thở dài, nhìn bộ dạng của Lâm Ngọc Nhi, hoàn toàn không hề hay biết mình còn có ba, nói không chừng đến cái tên Lâm Thanh Đế còn không biết.

“Đúng vậy, ba của cô, ông ấy tên là Lâm Thanh Đế…”
Trần Dật Thần không hề giấu giếm mà kể lại toàn bộ câu chuyện, anh không biết rốt cuộc năm đó giữa ông ta và mẹ của Lâm Ngọc Nhi đã xảy ra chuyện gì, nhưng trong kế hoạch của ông Lâm Thanh Đế thì cô con gái này là một phần vô cùng quan trọng trong đó.

Lâm Ngọc Nhi nghe Trần Dật Thân nói xong, thật lâu sau vẫn chưa bình tĩnh lại được, cô ta không ngờ ba mình lại có xuất thân như vậy, là một trong chín đại cao thủ võ lâm nước H, người mạnh nhất đang đứng đầu thế giới.

“Anh Dật Thần, đây là lần đầu tiên tôi biết tên của ba mình.”
Lâm Ngọc Nhi nhìn Trần Dật Thần với vẻ mặt phức tạp: “Trước đây tôi đã từng hỏi mẹ, nhưng bà chưa từng nói cho tôi biết, mẹ chỉ nói rằng ba là người đầu đội trời chân đạp đất, sớm muộn gì cũng sẽ có một ngày ông quay về tìm tôi.”
Trần Dật Thần im lặng không nói gì, những gì anh và Lâm Ngọc Nhi từng trải qua cũng có phần giống nhau, khi còn nhỏ, mỗi lần anh hỏi Tô An Hạ về chuyện liên quan đến Trần Hạo Thiên, bà đều không nói gì.

Đã từng có một khoảng thời gian anh căm phẫn Trần Hạo Thiên từ tận đáy lòng, anh cảm thấy ông là một người đàn ông vô trách nhiệm, đã bỏ rơi vợ con.

Nhưng Tô An Hạ lại nói Trần Hạo Thiên là người đàn ông oai phong nhất trên thế giới.


Trần Dật Thần lắc đầu, anh không còn muốn nhớ lại những chuyện trong quá khứ, việc cấp bách nhất bây giờ là phải tìm cách đảm bảo an toàn cho Lâm Ngọc Nhi.

“Tôi đưa cô về trước.” Trần Dật Thần nói.

“Trở về? Về đâu?” Lâm Ngọc Nhi sửng sốt.

“Nước H, sẽ sớm có người tới đón cô.” Trần Dật Thần nói.

Trước khi đến Nhật Bản, anh đã liên hệ với bộ phận bí mật ở nước N của Chiến Minh thông qua Thạch Phá Quân.

Nửa giờ đồng hồ trước, đã thông báo cho bên đó.

Lập tức sẽ có người tới đón Lâm Ngọc Nhi, đưa cô tới văn phòng làm việc của Chiến Minh.

“Còn anh? Anh Dật Thần, anh không trở về với tôi sao?” Lâm Ngọc Nhi vô thức hỏi.

Trần Dật Thần lắc đầu: “Tạm thời tôi chưa thể về được.”
“Tại sao chứ?”
“Tôi có chút chuyện cần giải quyết, đợi đến khi giải quyết xong xuôi mới có thể trở về.” Trần Dật Thần nói, bây giờ đương nhiên anh không thể đi cùng Lâm Ngọc Nhi, dù sao thì anh vừa mới giết nhiều người như vậy, nước N sẽ không để anh ung dung rời khỏi nước họ như vậy.

Mà Lâm Ngọc Nhi có thân phận là con cháu của tôn sư, cộng với sức ép trong giới võ thuật của Chiến Minh, chỉ cần đưa cô ta tới văn phòng làm việc của Chiến Minh, nước H chắc chắn sẽ thả Lâm Ngọc Nhi trở về.


“Anh Dật Thần, nếu anh ở lại nước N, e rằng sẽ rất nguy hiểm…” Lâm Ngọc Nhi hơi lo lắng, cho dù cô ta không biết gì nhưng cũng hiểu được đạo lý giết người phải đền mạng.

Hơn nữa, Trần Dật Thần không chỉ giết một hai người, mà là hàng trăm người!
Giới võ lâm nước N và thế giới ngầm không thể tha cho anh được.

“Không sao, không nguy hiểm, cứ tin ở tôi.” Trần Dật Thần mỉm cười, nếu ở lại đây đúng là sẽ rất nguy hiểm, nếu không có chuyện gì thay đổi, người trong giới võ lâm nước N và thế giới ngầm đều sẽ truy lùng anh.

Nhưng cũng không còn cách nào khác.

Mười mấy phút sau, một chiếc ô tô màu đen của nước N dừng lại bên vệ đường.

Một người đàn ông và một phụ nữ bước xuống khỏi xe.

Cả hai đều mặc đồ đen như hòa vào màn đêm.

Sau khi bước xuống xe, họ liếc nhìn xung quanh và chắc chắn rằng không có ai theo dõi, mới gọi điện thoại cho Trần Dật Thần và nói nhỏ: “Tiền bối, chúng tôi đến rồi.”
“Ừ, tôi nhìn thấy rồi.”
Lời vừa dứt, Trần Dật Thần từ trên cao nhảy xuống.

Trước mặt đột nhiên xuất hiện một bóng người, khiến cho đôi nam nữ vô cùng kinh hãi.


Bọn họ không ngờ Trần Dật Thần lại luôn ở trên đầu bọn họ.

Trần Dật Thần lại liếc nhìn hai người, sau khi xác định trên người họ không có thiết bị theo dõi, mới yên tâm thở phào nhẹ nhõm, vừa rồi anh đã quan sát xung quanh từ tán cây, mặc dù Thạch Phá Quân nói rằng hai người này tuyệt đối đáng tin cậy, nhưng để cho an toàn, anh vẫn quyết định quan sát một lát.

Hễ hai người họ có điều gì đó không ổn, thì anh sẽ không bao giờ giao Lâm Ngọc Nhi cho họ.

“Tiền bối dự định khi nào sẽ đi giải cứu cô Lâm?”
Thái độ của hai người đối với Trần Dật Thần rất kính trọng, tuy rằng về tuổi tác anh phải nhỏ hơn ít nhất bốn năm tuổi, nhưng nói về thực lực, Trần Dật Thần có thể ném bọn họ cách xa hơn mười con phố.

Từ việc lúc nãy Trần Dật Thần đã ở trên cây quan sát hai người tầm năm sáu phút mà họ không hề phát hiện ra thì có thể thấy rằng nếu lúc đó Trần Dật Thần muốn giết bọn họ, chắc đến khi chết rồi cũng không biết vì sao mình lại chết.

“Đã cứu được rồi.” Trần Dật Thần nhẹ giọng nói, vẫn chưa hề nói cho hai người biết kế hoạch của mình, mà chỉ nói rằng hãy đến đây một chuyến, cho nên bọn họ còn chưa biết, anh đã cứu được Lâm Ngọc Nhi.

“Đã được giải cứu?!”
Khi nghe thấy Trần Dật Thần nói vậy, họ kinh ngạc đến nỗi tròng mắt sắp rơi ra ngoài.

Trò đùa gì đây chứ?!
Từ khi Trần Dật Thần đến nước N cho tới bây giờ, e rằng còn chưa đầy hai giờ đồng hồ.

Thời gian ngắn như vậy, hơn nữa còn mất thời gian trên đường đi, Trần Dật Thần thực sự đã cứu được người thoát khỏi bày binh bố trận dày đặc của nhẫn hồn?!
“Tiền bối… anh không nói đùa với chúng tôi đấy chứ?” Một người trẻ tuổi lấy hết dũng khí hỏi, anh ta cảm thấy Trần Dật Thần đang nói đùa với mình, anh ta đã biết phần nào sức mạnh của nhẫn hồn.

Chỉ có hạ nhẫn cũng ít nhất ba mươi người, ngoài ra còn có mấy chục trung nhẫn, cho dù những người đứng ra mặc cho Trần Dật Thần giết, anh cũng phải tốn không ít công sức.


Hơn nữa, ngoài những người này, Thương hội Thiên Thủy chắc chắn còn có những sự sắp xếp khác, Trần Dật Thần tuyệt đối không thể cứu người nhanh chóng như vậy được.

“Anh nghĩ rằng tôi sẽ mang chuyện này ra để đùa giỡn hay sao?”
Trần Dật Thần liếc nhìn bọn họ, nhẹ giọng nói.

Hai người vội vàng lắc đầu, tuy rằng trong lòng vẫn không tin Trần Dật Thần có thể cứu người ra nhanh như vậy, nhưng tiền bối đã nói như vậy rồi, bọn họ cũng không dám chất vấn nữa.

“Đi theo tôi.”
Trần Dật Thần không nói gì thêm, mà dẫn hai người đến nơi Lâm Ngọc Nhi đang ẩn náu.

Khi nhìn thấy cô ta, mắt họ mở to tròn xoe.

Thực sự đã giải cứu ra được rồi!
Trần Dật Thần không nói đùa! Anh ấy đã làm bằng cách nào?!
“Ngọc Nhi, lát nữa cô hãy đi theo… À đúng rồi, hai người tên là gì?” Đang nói dở, Trần Dật Thần mới nhớ ra mình vẫn chưa biết tên của đôi nam nữ đang đứng trước mặt..

“Vãn bối Hồ Ly.”
“Vãn bối Triệu Tâm Duyệt.”
Hai người vội vàng cung kính đáp lại, lúc này hoàn toàn nể phục Trần Dật Thần.

Trước đó khi bọn họ nhận được tin tức từ Thạch Phá Quân, Trần Dật Thần một mình đến nước N cứu người, họ vẫn cảm thấy anh không biết tự lượng sức mình, suy cho cùng nhẫn hồn là thế lực ngầm mạnh nhất nhì nước N, muốn cứu người khỏi nơi này chắc còn khó hơn lên trời.

Không ngờ chưa đầy hai giờ đồng hồ, Trần Dật Thần đã đem người toàn vẹn không sứt mẻ gì ra khỏi nơi đó, tuy rằng không rõ cụ thể quá trình cứu người diễn ra như thế nào, nhưng dùng ngón chân cũng biết rằng chắc chắn là cực kỳ nguy hiểm..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui