“Được, con và Nhược Y đi ăn cơm, mọi người có việc gì thì gọi điện thoại cho con.
” Trần Dật Thần khẽ gật đầu, nhìn bộ dạng Hạ Trấn Quốc hiển nhiên là có việc muốn hỏi Lâm Như Tuệ, anh ở chỗ này thì Hạ Trấn Quốc sẽ không tiện hỏi, thà như vậy không bằng anh thức thời một chút, chủ động rời đi.
“Ừm, các con đi đi, trên đường nhớ chú ý an toàn.
” Lâm Như Tuệ dặn dò.
Sau khi nói xong, Trần Dật Thần và Hạ Nhược Y đi ra khỏi phòng bệnh.
“Như Tuệ, rốt cuộc… Đã xảy ra chuyện gì?” Hai người vừa ra khỏi cửa, Hạ Trấn Quốc đã không nhịn được hỏi Lâm Như Tuệ.
“Xảy ra chuyện gì chứ?” Lâm Như Tuệ biết rõ còn cố hỏi, thật ra bà ta đã biết rõ Hạ Trấn Quốc muốn hỏi chuyện gì, sở dĩ nói như vậy chính là muốn chêu trọc Hạ Trấn Quốc mà thôi.
“Thái độ của bà với Dật Thần đó, không phải trước kia bà rất ghét Dật Thần à?” Hạ Trấn Quốc hỏi.
Lâm Như Tuệ cười nhạt một tiếng: “Lão Hạ, con người ai rồi cũng thay đổi, trước kia là trước kia, bây giờ là bây giờ, trước kia tôi ghét Trần Dật Thần cũng không có nghĩa là bây giờ tôi vẫn ghét Trần Dật Thần.
”
“Hừ, Như Tuệ, lời này của bà lừa mấy người khác thì được chứ không thể nào lừa được tôi đâu, bà nói thẳng ra đi, có phải bà biết chuyện gì rồi đúng không?” Hạ Trấn Quốc hừ một tiếng, không ai hiểu rõ Lâm Như Tuệ hơn ông ta, ở trong mắt Lâm Như Tuệ, lợi ích mãi mãi là trên hết, sở dĩ thái độ của bà ta đối với Trần Dật Thần có sự thay đổi lớn như thế, tất nhiên là do Trần Dật Thần có thể mang đến cho bà ta lợi ích gì đó rồi.
“Lão Hạ, hiện tại ông cũng khá thông minh rồi đấy, sao ngày thường không thấy ông thông minh như vậy hả.
” Lâm Như Tuệ cười cười, ngược lại lại nói: “Thật ra đúng là tôi đã biết một số chuyện, những chuyện này là Nhược Y nói cho tôi biết.
”
“Nhược Y nói cho bà chuyện gì?” Hạ Trấn Quốc vô thức hỏi.
“Nhược Y nói, Trần Dật Thần là con cháu của nhà họ Trần.
”
“Con cháu của nhà họ Trần?!” Ánh mắt Hạ Trấn Quốc tối lại, theo bản năng kinh hô ra tiếng.
Nhìn thấy vẻ mặt này của Hạ Trấn Quốc, Lâm Như Tuệ sửng sốt: “Tôi còn chưa nói là nhà họ Trần nào mà sao ông lại tỏ ra kinh ngạc như vậy Hạ Trấn Quốc không để ý tới Lâm Như Tuệ, sở dĩ ông ta khiếp sợ như vậy tất nhiên là có lý do, thật ra ông ta đã sớm lờ mờ đoán được thân phận của Trần Dật Thần, chỉ là cho tới bây giờ vẫn chưa dám khẳng định nên mới giật mình quá mức như thế.
Nhưng bây giờ, Lâm Như Tuệ lại nói ra…
“Chính là nhà họ Trần ở Yến Kinh kia…” Hạ Trấn Quốc thở dài.
“Ông cũng biết?” Lâm Như Tuệ nhíu lông mày lại.
“Tôi có thể đoán được.
”
“Có thể đoán được? Vậy vì sao ông lại không nói cho tôi biết?” Lâm Như Tuệ khó chịu nhìn Hạ Trấn Quốc, nếu như Hạ Trấn Quốc nói cho bà ta biết thân phận của Trần Dật Thần sớm hơn, cho dù chỉ là suy đoán thì bà ta sẽ không châm chọc khiêu khích Trần Dật Thần như thế.
“Tôi nói với bà là bà sẽ tin tôi à?” Hạ Trấn Quốc tức giận nhìn Lâm Như Tuệ nói.
Lâm Như Tuệ im lặng, đúng là như vậy, bà ta sẽ không tin, nếu lần này Lâm Quế không đến cửa xin bà ta tha thứ thì bà ta cũng hoàn toàn không thể đem những chuyện này liên tưởng với Trần Dật Thần.
“Trần Dật Thần cũng thật là, chuyện nó là con cháu của nhà họ Trần, nó nói sớm cho chúng ta biết không phải tốt hơn sao, nhất định cứ phải giấu diếm nhà họ Hạ chúng ta, giả heo ăn thịt hổ, làm hại chúng ta ba năm nay phải chịu nhiều khổ cực như vậy.
” Lâm Như Tuệ oán trách một câu, ba năm qua nguyên nhân rất lớn khiến cả nhà bà ta bị người khác coi thường đều là do Trần Dật Thần, nếu sớm biết Trần Dật Thần là con cháu của nhà họ Trần, vậy ba năm qua cả nhà bà ta đã được nở mày nở mặt mà sống rồi.
“Chắc chắn Dật Thần có nỗi khổ tâm, bà quên là lần đầu tiên chúng ta gặp nó vào ba năm trước đây nó có bộ dạng gì rồi à?” Hạ Trấn Quốc nói, ba năm trước đây, chính ông ta là người cứu Trần Dật Thần, lúc đó cả người Trần Dật Thần toàn là máu, nếu không phải vẫn còn một hơi thở mong manh để người ta biết là anh vẫn còn sống thì chỉ sợ ông ta cũng sẽ không cứu Trần Dật Thần.
“Nhưng nó là con cháu của nhà họ Trần, nó có thể có nỗi khổ tâm gì chứ?
Người nào dám giết nó chứ?” Nghe thấy Hạ Trấn Quốc nói như vậy, trong lòng Lâm Như Tuệ không khỏi run lên.
“Con cháu của nhà họ Trần thì sao? Trên đời này cũng không phải không có gia tộc nào giống như nhà họ Trần.
” Hạ Trấn Quốc khẽ nói.
“Huống hồ người muốn giết Dật Thần không nhất định là người của gia tộc khác.
” Hạ Trấn Quốc cau mày nói.
“Ông nói là…”
“Bà quên người phụ nữ lần trước tới nhà chúng ta, đả thương hai chúng ta và cả Nhược Y kia sao?” Hạ Trấn Quốc hỏi.
Lâm Như Tuệ rùng mình một cái, vội vàng lắc đầu: “Tôi chưa, sao tôi có thể quên được, suýt chút nữa tiện nhân kia đã giết chết Nhược Y rồi.
”
“Cô ta cũng họ Trần, hình như tên cô ta là Trần Anh Nhu thì phải.
” Hạ Trấn Quốc trầm giọng nói.
“Theo như lời ông nói thì người muốn giết Trần Dật Thần cũng là người trong nội bộ của nhà họ Trần!”
Đột nhiên Lâm Như Tuệ giật mình một cái, nếu thật sự đúng như lời Hạ Trấn Quốc nói thì bây giờ bà ta ở gần Trần Dật Thần như vậy chẳng phải là đang tìm cái chết hay sao?
“Rất có thể.
” Hạ Trấn Quốc khẽ gật đầu: “Nhất định là Dật Thần và một số người nhà họ Trần nào đó có mối thù không thể hóa giải được.
”
“Lão Hạ, ông đừng dọa tôi, nếu thật là như vậy thì không phải bây giờ hai người chúng ta đang gặp nguy hiểm à?” Lâm Như Tuệ hốt hoảng nói.
“Nguy hiểm, chắc chắn là có! Nhưng mối quan hệ giữa chúng ta và Dật Thần cũng không thân mật lắm…” Nói đến đây, dường như nghĩ tới điều gì, vẻ mặt Hạ Trấn Quốc đột nhiên thay đổi, ông ta nhìn về phía Lâm Như Tuệ: “Như Tuệ, đột nhiên tôi nhớ ra chuyện Dật Thần và Nhược Y ly hôn lần này, chỉ sợ cũng không phải là ly hôn thật sự!”
“Không phải ly hôn thật sự?” Lâm Như Tuệ giật mình: “Ý của ông là, sở dĩ Trần Dật Thần ly hôn với Nhược Y là vì bảo vệ Nhược Y?”
“Và cả chúng ta nữa!” Hạ Trấn Quốc lại nói thêm một câu, trong khoảng thời gian này, ông ta vẫn luôn suy nghĩ, rốt cuộc lý do Trần Dật Thần và Hạ Nhược Y ly hôn là vì cái gì, nếu nói là bởi vì Lâm Ngọc Nhi thì cũng khó tránh khỏi hơi quá gượng ép, nhưng nếu bởi vì nhà họ Trần, vậy lý do này còn có thể nghe được.
Trần Dật Thần có mối thù không hóa giải được với một số người nhà họ Trần, cũng có lẽ vì một số quy tắc nào đó ngăn trở mà một số người nhà họ Trần kia không thể ra tay với Trần Dật Thần được, nhưng bọn họ vẫn có thể ra tay với Hạ Nhược Y cũng như ông ta và Lâm Như Tuệ!
“Lão Hạ, đúng là lời ông nói cũng có chút đạo lý.
” Lâm Như Tuệ nghiêm túc khẽ gật đầu.
“Không phải có đạo lý mà là tám chín phần mười.
” Hạ Trấn Quốc thở dài: “Ôi, thật sự là làm khó Dật Thần rồi.
”
“Làm khó cậu ta? Làm khó cậu ta cái gì?” Giọng điệu của Lâm Như Tuệ đột nhiên trở nên bất thiện.
“Cậu ta sớm biết mình có thù với nhà họ Trần mà vẫn còn cưới Nhược Y nhà chúng ta, đây không phải làm khó cậu ta mà đây là làm khó chúng ta.
”
Giờ phút này Lâm Như Tuệ khá bực bội vì những lời Hạ Trấn Quốc vừa nói với bà ta, quan hệ của Trần Dật Thần với nhà họ Trần không hề giống như bà ta tưởng tượng.
Nhà họ Trần có người muốn giết Trần Dật Thần, hơn nữa thế lực của những người này còn rất lớn, ba năm trước đây rất có thể Trần Dật Thần đã bị người ta trục xuất ra khỏi nhà họ Trần, sau đó một đường bị truy sát lưu lạc tới Thương Châu.
Còn một điểm rất mấu chốt đó chính là thế lực của Trần Dật Thần lại không như những người kia, hoặc là nói, địa vị của anh ở trong nhà họ Trần chênh lệch rất nhiều với những người kia, nếu không anh đã không phải ly hôn để bảo vệ Hạ Nhược Y.
Lâm Như Tuệ vốn cho là mình đã ôm được cây to nhưng cuối cùng lại phát hiện ra cái cây này không hề to mà còn là một củ khoai lang nóng bỏng tay!
Thậm chí, củ khoai lang này còn có thể ảnh hưởng đến tính mạng của bà ta!.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...