CHƯƠNG 326: KHÔNG PHẢI LÀ NGƯỜI TRONG GIA ĐÌNH, KHÔNG THỂ BƯỚC CHÂN VÀO MỘT NHÀ “Cút đi.” Vương Đức Phát vẫn còn đang muốn nói tiếp cái gì đó nhưng mà Trần Dật Thần lại trực tiếp hất tay một cái, làm số tiền ba triệu trong tay của Vương Đức Phát bay đi. “Này, anh…” Vương Đức Phát lập tức giận dữ, anh ta chỉ vào mũi của Trần Dật Thần, muốn nổi giận, nhưng mà vừa nghĩ đến sức mạnh vũ lực của Trần Dật Thần, trong nháy mắt anh ta lại yếu xìu xuống, giận dữ nói: “Bốn triệu rưỡi, tôi đưa cho anh bốn triệu rưỡi là được rồi.” “Tôi nói… cút!” Trần Dật Thần đè nén lửa giận, cố gắng kiềm chế xúc động muốn dùng một bàn tay chụp chết Vương Đức Phát. “Cút à?” “Có ý gì chứ hả? Anh không cần tiền à?” Vương Đức Phát ngạc nhiên nhìn Trần Dật Thần, không đợi Trần Dật Thần mở miệng anh ta liền vội vàng nhặt tiền ở trên đất lên, vừa nhặt vừa nói: “Đây chính là do anh không cần đó nha, không phải là tôi không đưa cho anh…” Chờ đến lúc nhặt xong tiền rồi lại ngẩng đầu lên, phát hiện ở trước mặt đã không còn bóng dáng của Trần Dật Thần. “Ngu ngốc.” Vương Đức Phát xì mắng một câu, sau đó khóe miệng cong lên một nụ cười đắc ý: “Cho anh tiền mà anh lại không cần, cái thứ không có tiền đồ.” Vừa mới mắng Trần Dật Thần xong, điện thoại di động của Vương Đức Phát đã vang lên. “Con trai, con đã nhận được đồ chưa?” Ở đầu dãy bên kia điện thoại vang lên một âm thanh bén nhọn. “Dạ được rồi mẹ, con đã cầm ngọc tới tay.” Trên mặt của Vương Đức Phát tràn đầy nụ cười nịnh nọt. “Đưa cho cậu ta bao nhiêu tiền?” “Bốn trăm năm mươi triệu.” “Cái gì chứ? Bốn trăm năm mươi triệu!” Giọng nói bén nhọn ở đầu dây bên kia điện thoại có thể đâm thủng cả màng nhĩ của người ta, giống như là tiếng của con cú đêm. “Vương Đức Phát, có phải là đầu óc của con bị nước vào rồi hay không hả? Mẹ đưa cho con ba trăm triệu, con không mặc cả với người ta thì thôi đi, vậy mà còn đưa cho bọn họ thêm một trăm năm mươi triệu nữa.” “Mẹ, mẹ cho rằng con muốn đưa cho cái thằng nhà quê đó bốn trăm năm mươi triệu à…” Vương Đức Phát một mặt uất ức: “Ngay từ đầu con chỉ định đưa cho cái tên nhà quê đó một trăm năm mươi triệu thôi, nhưng mà cái tên nhà quê đó nghe thấy còn chỉ đưa cho anh qua có một trăm năm mươi triệu, anh ta liền tán con hai bạt tay tại chỗ luôn?” “Con nói cái gì chứ? Cái thằng nhà quê đó dám tán con hai bạt tay hả? Chẳng lẽ là cậu ta muốn chết rồi à?” Âm thanh ở đầu dây bên kia điện thoại trực tiếp nổ tung. Giọng nói của Vương Đức Phát lại càng oan ức hơn nữa, thậm chí còn mang theo một chất giọng nghẹn ngào: “Mẹ ơi, chẳng những cái tên khốn nạn đó đánh con trai của mẹ hai bạt tay, cậu ta còn uy hiếp con trai mẹ nữa, nói ngày hôm nay con trai mẹ nhất định phải lấy ra bốn trăm năm mươi triệu, nếu như không bỏ ra đủ bốn trăm năm mươi triệu thì cậu ta sẽ đến nhà của chúng ta, cầm lấy cái loa mà kêu lớn lên, nói là ba của con thiếu tiền cậu ta, cậu ta muốn nói cho mọi người biết chuyện này, làm cho tất cả những người ở Trung Hải đều biết ba của con là một người vô sĩ.” “Vì danh tiếng của ba con, bất đắc dĩ lắm con phải mượn một trăm năm mươi triệu từ chỗ của bạn con, đủ bốn trăm năm mươi triệu đưa cho cái tên khốn nạn đó.” Vương Đức Phát một mặt khổ não nói. “A! Tức chết mẹ rồi cái tên nghiệt tử kia, cậu ta đang ở đâu hả, tìm cậu ta cho mẹ, mẹ muốn chơi chết cậu ta!” Bành Diễm Phương, mẹ của Vương Đức Phát giận dữ hét lên, cách một cái điện thoại Vương Đức Phát đều có thể cảm nhận được cảm giác phẫn nộ ngập trời từ trong giọng nói của mẹ. Vương Đức Phát rụt cổ một cái: “Mẹ, cậu ta đã đi rồi, con cũng không biết là cậu ta đi đâu nữa.” “Đi tìm, tìm ra cho mẹ, tìm cậu ta ra cho mẹ, mẹ muốn cậu ta ói ra bốn trăm năm mươi triệu đó một đồng cũng không thể thiếu, tiền của Bành Diễm Phương mẹ không phải dễ dàng cầm lấy như vậy.” Bành Diễm Phương nghiêm giọng hét lên. “Mẹ, mẹ đừng có tức giận mà, để con đi tìm ngay, con đi tìm ngay đây.” Vương Đức Phát vội vàng nịnh nọt mở miệng nói, khóe miệng lại xẹt qua một nụ cười nhe cả hàm răng, chỉ là một tên nhà quê lại dám đấu cùng với mình? Quả thật là muốn chết mà. Trần Dật Thần cũng không biết Vương Đức Phát cũng chỉ nói nhảm có vài câu mà đã biến ba triệu thành bốn trăm năm mươi triệu. Nếu như Trần Dật Thần mà biết chỉ sợ là sẽ tức đến nỗi phun máu. Lúc này Trần Dật Thần đã đi đến bệnh viện tư nhân ở khu phố đông. Sau khi lão tam Hoàng bị đuổi khỏi Malaysia thì vẫn luôn tỉnh dưỡng ở bệnh viện tư nhân này. Sau khi hỏi phòng bệnh của lão tam Hoàng ở quầy lễ tân, Trần Dật Thần tìm được phòng bệnh rất nhanh, đang đứng ở ngoài cửa đã nghe thấy âm thanh hưng phấn của Trần Trạch Lý ở bên trong. “Sư phụ, người không biết đâu, sư thúc Trần lợi hại biết bao nhiêu.
Lúc bọn con đi đến núi Ngọc Tuyền để tìm hoa sen băng đã gặp một con rắn đen, con rắn đen đó có thân hình dài ba mươi mét, thân của con rắn còn to hơn so với thùng nước, quả thật chính là một con quái vật mà.” “Lúc đó có hơn hai mươi tên lính đánh thuê của nhà họ Hoắc ở đó, bọn họ cầm súng AK bắn bằng bằng bằng một phát hết một nghìn viên đạn.
Kết quả rất bất ngờ, cả da của con rắn màu đen đó cũng không bị rách một chút nào.” “Kinh khủng như vậy à?” Lão tam Hoàng ở trên giường bệnh hít vào một ngụm khí lạnh Bộ dạng trừng lớn mắt của ông ta làm Trần Dật Thần đứng nhìn ở ngoài cửa phải bật cười một trận, không ngờ đến đã nhiều năm như vậy rồi, lão tam Hoàng suy nghĩ giống như là con nít. “Đúng vậy, chính là khủng bố như vậy đó.” Trần Trạch Lý vội vàng nhẹ gật đầu, nước bọt bay tứ tung, bộ dạng thoát tục của anh ta có một nửa đều là do lão tam Hoàng dạy thành. “Sau khi mấy tên lính đánh thuê của nhà họ Hoắc mời tới bắn bằng bằng bằng hết một nghìn viên đạn, không có cách nào giết được con rắn, sau đó hai Ám Kình trung kỳ của nhà họ Hoắc liền ra sân, nhưng mà ở trước mặt của con rắn đen ấy, hai người bọn họ ngay cả một hiệp cũng không chống đỡ được, liền bị cái đuôi của con rắn đen quất bay đi.” “Sau đó thì sao? Phía sau xảy ra chuyện gì?” Trên mặt của lão tam Hoàng tràn đầy vẻ mong chờ. “Sau đó, sau đó, sư thúc Trần liền ra sân.” Trên gương mặt của lão tam Hoàng là biểu cảm đắc ý, làm như người ra sân chính là bản thân mình. “Ba kiếm thôi.” Trần Trạch Lý vươn ba ngón tay ra, dương dương đắc ý nói: “Sư thúc Trần của con chỉ xuất ra có ba kiếm, ba kiếm liền chém con rắn đen đó.” “Máu của con rắn đó trực tiếp nhuộm đỏ cả toàn bộ mặt hồ, sư phụ, người không nhìn thấy trận đấu lúc đó đâu, chấn động biết bao nhiêu.
Lúc đó cô con gái nhỏ của nhà họ Hoắc sợ hãi đến choáng váng, sau đó ánh mắt của cô ta nhìn về phía sư thúc Trần phải gọi là ái mộ, quả thật hận không thể gả cho sư thúc Trần ngay tại chỗ.
Con thấy là sư thúc Trần nên nhận cô gái nhỏ đó, dù sao thì cô gái nhỏ đó cũng là công chúa nhỏ của nhà họ Hoắc, cũng rất xứng với sư thúc Trần…” Trần Trạch Lý đang nói rất hớn hở, đột nhiên cảm thấy không khí xung quanh mình có chút rét lạnh.
Lão tam Hoàng ở trước mặt cũng mở to hai mắt mà nhìn, trên mặt tràn đầy biểu cảm không thể tưởng tượng nổi. Ánh mắt của Trần Trạch Lý bắt đầu di chuyển, ho nhẹ hai tiếng: “Khụ khụ, sư phụ, con cũng chỉ nói đùa cùng với người thôi.
Con người của sư thúc Trần ấy, thật ra rất chung thủy, đúng vậy, chung thủy, trong mắt của sư phụ cũng chỉ có một mình sư mẫu mà thôi…” “Phải vậy không?” Trần Dật Thần mặt đen xì đi đến đằng sau lưng của Trần Trạch Lý. Thân thể của Trần Trạch Lý cứng đờ, vội vàng quay đầu lại, nịnh nọt mở miệng nói: “Đúng đúng, sư thúc Trần, người chính là một người đàn ông chung thủy nhất mà con đã từng gặp trên đời này.” “Cút đi.” Trần Dật Thần tức giận mắng một câu. Căn bệnh miệng mồm dẻo quẹo của Trần Trạch Lý cũng không biết lúc nào mới có thể thay đổi được, nếu như mà anh không bước vào, chỉ e là ngay cả Sở Thanh Từ đều sẽ biến thành người ngưỡng mộ anh. Trần Dật Thần di chuyển ánh mắt nhìn về phía lão tam Hoàng, nhìn lão tam Hoàng của hiện tại, sắc mặt đen thui, lỗ tai cũng bị người ta cắt mất một cái.
Hóa ra là người có trọng lượng gần một trăm kí, giờ phút này lại gầy giống như là một bộ xương, làm cho người ta cảm thấy dường như có một trận gió thổi tới cũng có thể quét bay đi. .
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...