CHƯƠNG 300 NHÀ LỚN “Mày nói thẳng đi, muốn bao nhiêu tiền, mới chịu giúp chúng tao hẹn Lâm Chí Cường ra?” Lâm Quế lạnh lùng nhìn Trần Dật Thần, theo bà ta thấy, Trần Dật Thần nhất định phải có yêu cầu gì đó, nếu không phải là công việc, thì chính là tiền bạc. Trần Dật Thần cười khinh khỉnh, không nói chuyện. “Ba trăm triệu?” “Hay sáu trăm triệu?” Lâm Quế cau mày. Trần Dật Thần vẫn như cũ không nói chuyện. Lâm Quế không còn kiên nhẫn nữa: “Tao nói đồ rác rưởi nhà mày, chẳng lẽ định bảo hai tỷ tư, vừa hay xoá được số tiền nợ tao lúc trước.” “Tao nói cho mày biết, chuyện đó là không thể nào.
Số tiền nhờ mày hẹn Lâm Chí Cường ra, với số tiền mày nợ tao, là hai chuyện khác nhau.” “Như vậy đi, nếu mày có thể hẹn được Lâm Chí Cường ra, tao sẽ cho mày chín trăm triệu!” Trần Dật Thần vẫn không nói chuyện. Lâm Quế có chút khó chịu: “Chín trăm triệu là mức giá cao nhất mà tao có thể đưa ra, tốt nhất mày đừng có mà được voi đòi tiên!” “Đối với mày mà nói, cái chuyện gọi một cú điện thoại, liền có thể kiếm được chín trăm triệu này có lẽ mười đời cũng không gặp được một lần.” “Tao hy vọng mày nắm bắt cơ hội này cho tốt.” “Nói xong rồi phải không?” Trần Dật Thần nhướng mày: “Nói xong thì bà có thể cút.” “Đồ rác rưởi, ý của mày là gì?!” Lâm Quế sắc mặt đột nhiên tái nhợt. “Không có ý gì cả.” Trần Dật Thần lắc đầu, đột nhiên chế nhạo: “Nói thật với bà, đừng nói là chín trăm triệu, cho dù là chín tỷ, tôi cũng sẽ không giúp bà hẹn Lâm Chí Cường ra đâu.” “Bởi vì bà, làm tôi ghê tởm.” “Rác rưởi! Tao giết mày!” Lâm Quế nổi điên xông về phía Trần Dật Thần nhe răng nanh múa vuốt. Trần Dật Thần hai mắt lạnh lùng, định ra tay, nhưng Lâm Như Tuệ và Đường Tâm Như đã giữ chặt Lâm Quế. “Trần Dật Thần, mau xin lỗi dì cả!” Lâm Như Tuệ tức giận nhìn Trần Dật Thần , Trần Dật Thần thật sự quá đáng lắm rồi, trước mặt Lâm Quế còn dám nói bà ghê tởm. “Không thể nào!” Trần Dật Thần lạnh lùng phun ra ba chữ, bắt anh ta phải xin lỗi người như Lâm Quế trừ khi mặt trời mọc phía tây. Thái độ này của Trần Dật Thần khiến Lâm Như Tuệ suýt nữa phun ra một ngụm máu, bà không ngờ bây giờ Trần Dật Thần lại kiêu căng như vậy, không còn coi bà là mẹ vợ nữa, kể cả khi có mặt.
của người ngoài, cũng không chừa cho bà chút mặt mũi nào. “Lâm Như Tuệ, cô cũng là đồ rác rưởi.
Ngay cả con rể của cô cũng không quản nổi.
Sao cô không đuổi cái thứ vô học này đi!” Lâm Quế tức giận đến mức không có nơi trút giận, bèn đổ lên đầu Lâm Như Tuệ. Lâm Lan cười cười: “Chị Quế, đừng tức giận, là em không tốt, là em không tốt.” “Nhưng chị cũng đừng chấp nhặt với thứ rác rưởi này nữa, hạ thấp bản thân mình.” Đường Tâm Như cũng nói giúp: “Đúng rồi, mẹ, mẹ đường đường là tổng quản lí tập đoàn Trung Thịnh, chấp nhất chi với một tên ở rể giao đồ ăn, bây giờ hắn có tỏ ra lì lợm, cũng không thay đổi thân phận con ở rể, nhưng mẹ thì khác, dù không hẹn được Lâm Chí Cường thì mẹ vẫn là tổng quản lí của tập đoàn Trung Thịnh.
” Lời nói của Đường Tâm Như ngay lập tức giải tỏa cơn tức giận của Lâm Tuyết đi không ít. “Được rồi, Tâm Như, mẹ nghe lời con, không tức giận với cái thứ rác rưởi này nữa.” “Đúng rồi, tức giận làm hại mình vì anh ta, không đáng.” Đường Tâm Như cong khóe miệng cười, sau đó cô lạnh lùng nhìn Trần Dật Thần : “Trần Dật Thần, anh đừng tưởng rằng, cả Thương Châu chỉ có một mình anh quen biết Lâm Chí Cường, Đường Tâm Như tôi nếu muốn, tuỳ tiện là có thể tìm được hàng chục người có thể hẹn gặp Lâm Chí Cường.
” “Liên quan gì đến tôi?” Trần Dật Thần khinh thường cười, người biết Lâm Chí Cường có nhiều, nhưng ông chủ lớn nhất của Lâm Chí Cường, lại chỉ có mình anh! “Không liên quan gì đến anh.” Đường Tâm Như chế nhạo: “Nhưng tôi sẽ để anh xem.
Dù không có anh, tôi cũng có thể hẹn Lâm Chí Cường ra, để công ty Đỉnh Phong hợp tác với tập đoàn Trung Thịnh.” “Ồ.” Trần Dật Thần trả lời một cách thờ ơ, anh ta muốn xem Đường Tâm Như làm cách nào để công ty Đỉnh Phong hợp tác với tập đoàn Trung Thịnh mà không có sự đồng ý của anh. “Con gái, con thật sự có cách hẹn với Lâm Chí Cường sao?” Lâm Quế kéo Đường Tâm Như sang một bên, giọng hơi nghi ngờ hỏi, nếu Đường Tâm Như thật sự có cách, tại sao lúc ở khách sạn Quân Thịnh lại không nói. Do dự một lúc, Đường Tâm Như gật đầu: “Mẹ, thật ra, hiện tại con có một người bạn học làm việc ở công ty Đỉnh Phong.
Anh ấy và Lâm Chí Cường là đồng nghiệp, địa vị trong công ty cũng không thấp, có lẽ có thể nói giúp.
” “Vậy thì tại sao con không nói sớm hơn?” Lâm Quế liếc nhìn Đường Tâm Như đầy vẻ buộc tội, nếu Đường Tâm Như nói sớm hơn, bà sẽ không phải cho Trần Dật Thần nhiều mặt mũi như vậy. “Con quên mất.” Đường Tâm Như có chút khó xử nói, thật ra không phải cô đã quên, mà là cô không muốn cùng người bạn học này có quá nhiều giao thiệp, nếu có thể, cô cũng không muốn nhờ vả đối phương. Nhưng bây giờ, bộ mặt xấu xa của Trần Dật Thần hoàn toàn khiến cô tức giận, không thể không phải đưa ra lựa chọn này. Sau khi nhận được sự bảo đảm của Đường Tâm Như, Lâm Quế lại trở nên kiêu ngạo. Bà bước đến trước mặt Lâm Như Tuệ , kiêu ngạo nói: ” Lâm Như Tuệ, cô cũng thấy rồi đó, không phải tôi không cho thằng con rể rác rưởi của cô cơ hội, mà là tôi đã cho nó cơ hội, mà là nó không có tiền đồ” “Đã vậy, đừng trách tôi không khách sáo với nó.” “Hai tỷ tư nợ tôi trong vòng ba ngày phải trả hết, thiếu một đồng cũng không được!” “Nếu nó không trả được, thì số nợ này sẽ tính vào lên người cô.” Lâm Quế lạnh lùng nhìn Lâm Như Tuệ, rõ ràng là đang làm khó Lâm Như Tuệ. Vốn là một người dù chịu thiệt thòi cũng phải giữ thể diện điển hình, nhất là trước mặt bà ta, Lâm Như Tuệ càng không thể mất mặt, cho nên Lâm Như Tuệ lần này dù đập nồi bán sắt đi nữa cũng phải gom đủ hai tỷ tư trả cho bà. “Chị Quế, đừng lo lắng, em bắt tên rác rưởi này trả tiền cho chị.” Lâm Như Tuệ cười đáp lại, nhưng trong lòng thầm mắng Trần Dật Thần một trận, nếu Trần Dật Thần có chút ít cân nhắc, thì mọi chuyện sẽ không như thế này. “Như vậy thì được.” Lâm Quế hừ một tiếng, định rời đi, nhưng hình như nhớ ra điều gì đó, đưa mắt nhìn về phía Lâm Như Tuệ hỏi: “Lâm Như Tuệ, lúc trước không phải cô nói, người giàu nhất Thương Châu Thẩm Kình Thiên tặng cho cô một căn nhà lớn sao? ” “Nhà ở đâu, có phiền cho chị đi xem một chút không?” Trong giọng điệu của Lâm Quế, có một chút vui vẻ khó nhận ra, giải quyết xong vấn đề hợp tác với công ty Đỉnh Phong, bà ta mới nhớ đến việc mà bà muốn tìm Lâm Như Tuệ lần này. Xem thử “ nhà lớn” mà người giàu nhất cho Lâm Như Tuệ trông như thế nào. “Chị Quế, nhà ở núi Ngọc Tuyền, nhưng bây giờ em không tiện đến đó, em phải chăm sóc Nhược Y nữa.” Lâm Như Tuệ không nghĩ nhiều như vậy, cũng không nhận ra ẩn ý đằng sau lời nói của Lâm Quế. .
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...