CHƯƠNG 229: GIẬN! Hạ Nhược Y cười lạnh lùng: “Diệp Hải Đông, Trần Dật Thần xứng đáng làm chồng tôi, tôi nói thì tính, anh nói thì không tính!” “Hơn nữa, anh ấy sẽ lập tức đến đây, chờ khi anh ấy đến, anh sẽ biết, anh ấy xứng hay không xứng làm chồng tôi.
” “Nói như vậy, cô muốn từ chối tôi?” Diệp Hải Đông trầm mặt xuống, anh ta đã muốn cho Hạ Nhược Y đủ thể diện, Hạ Nhược Y nếu không thức thời, vậy không thể trách anh ta không nể mặt.
“Vậy thì sao nào!” Hạ Nhược Y đối diện với Diệp Hải Đông, không chút nhượng bộ.
Bộp bộp bộp.
Diệp Hải Đông mỉm cười, vừa vỗ tay vừa nói: “Cô Hạ, tôi nên nói là cô không sợ, hay là tôi nói cô không hiểu, cô có biết bây giờ cô đang ở đâu không?” “Nhà họ Diệp! Cô đang ở nhà họ Diệp! Cô tin hay không tin, chỉ cần tôi nói một câu, hôm nay có thể ngăn cản cô bước ra ngoài, hơn nữa kêu trời trời không biết, kêu đất đất không thưa!” Sắc mặt của Hạ Nhược Y khẽ thay đổi, lạnh giọng nói: “Diệp Hải Đông, tôi cảnh cáo anh, cuối cùng đừng lộn xộn, trước khi ra ngoài, tôi đã báo cảnh sát, nếu trong nửa giờ tôi không về, cảnh sát sẽ tới đây.
” “Ha ha, cảnh sát?” Diệp Hải Đông cười ha hả, sau đó khép miệng thu lại nụ cười: “Diệp Hải Đông tôi sợ cảnh sát sao? Đám cảnh sát đó, không sợ Diệp Hải Đông tôi đây là tốt lắm rồi!” “Hạ Nhược Y, nói thật cho cô biết, ông đây thách mười vạn lá gan của bọn cảnh sát đó, bọn họ không dám lục soát nhà họ Diệp đâu! Cho nên, cô hãy thức thời, sớm cởi bỏ quần áo, hầu hạ ông cho tốt, ông vui vẻ, nói không chừng có thể thả lão già kia.
” Diệp Hải Đông càn rỡ nói, hết sức tự tin.
“Anh nằm mơ!” Hạ Nhược Y nghiến răng ken két, rõ ràng hết sức tức giận.
“Nằm mơ?” Diệp Hải Đông cười lạnh: “Hôm nay ông rất muốn thấy, cái gì là nằm mơ!” “Người đâu, lột hết quần áo của con kỹ nữ thối này chụp hình, gửi cho tên phế vật kia.
” Diệp Hải Đông nhe răng cười, anh ta phất tay ra lệnh, anh ta rất muốn nhìn xem, Trần Dật Thần có thể làm con rùa đen rụt đầu đến khi nào.
“Diệp! Hải! Đông! Nếu anh dám động đến con gái tôi, tôi sẽ giết cả nhà anh!” Hạ Trấn Quốc dùng mắt uy hiếp, động tác của Diệp Hải Đông không khác gì giết người, có thể nói đồng thời hủy hoại cả Trần Dật Thần và Hạ Nhược Y.
“Lão già kia, ông có phải đã cho mày mặt mũi rồi không.
” Diệp Hải Đông thần sắc lạnh lùng nói: “Lấy thêm một chân của ông già cho tôi.
” “Vâng, Giám đốc Diệp.
” Diệp Hải Đông vừa dứt lời, có người quất ống sắt vào chân còn lại Hạ Trấn Quốc.
Tiếng gãy xương vang lên giòn tan, nháy mắt Hạ Trấn Quốc cả người nổi gân xanh, ông ta nghiến răng nghiến lợi không nói lời nào, nhìn chằm chằm vào Diệp Hải Đông, giống như mãnh thú đang chọn người để ăn thịt.
“Lão già kia, còn nhìn!” Diệp Hải Đông bị ánh mắt này làm cho giật mình, nhất thời thẹn quá hóa giận, cầm ống sắt bên cạnh, đập vào người Hạ Trấn Quốc.
“Ba!” Hạ Nhược Y đau lòng kêu thảm một tiếng, bổ nhào vào người Hạ Trấn Quốc.
Sau đó, Diệp Hải Đông lại cầm ống sắt, nện mạnh vào trán Hạ Nhược Y.
Hạ Nhược Y kêu lên đau đớn, trên vầng trán trắng nõn xuất hiện vài vệt máu đỏ.
“Con đĩ thối, cô muốn cùng chết với lão già này phải không?” Diệp Hải Đông cười lạnh một tiếng.
Tuy đánh Hạ Nhược Y đến mức đầu rơi máu chảy, anh ta căn bản không có chút ăn năn, ngược lại cầm ống sắt trong tay đánh vào người Hạ Nhược Y.
Khang Hải Ba thấy không ổn, vội khuyên giải: “Giám đốc Diệp, đừng đánh chết người, nếu đánh chết con đàn bà này, tên phế vật kia tìm chúng ta liều mạng thì phải làm sao?” Diệp Hải Đông liếc nhìn Khang Hải Ba, nhíu mày mở miệng: “Anh sợ cái gì, tên phế vật kia, lấy cái gì đấu lại ông, cái mạng chó của anh ta, nếu ông muốn, có thể tùy tiện lấy đi, liều mạng hả, anh ta có thể sao?” Nói xong, Diệp Hải Đông lại cầm ống sắt nhắm tới người Hạ Nhược Y đánh xuống.
Khóe miệng Khang Hải Ba giật giật, không khuyên giải nữa, quả thực, đúng như Diệp Hải Đông nói, Trần Dật Thần nhỏ bé không bằng con kiến.
Đừng nói nhà họ Diệp, ngay cả nhà họ Khang bọn họ, đều có ngàn vạn cách, làm cho Trần Dật Thần biến mất không còn tăm hơi.
Lúc này, Trần Dật Thần cách nhà họ Diệp một khoảng cách ngắn, chưa đến một km.
Kể từ khi không gọi được điện thoại cho Hạ Nhược Y, lòng Trần Dật Thần nóng như lửa đốt, dường như đạp mạnh chân ga xông tới, dọc đường đã vượt qua rất nhiều đèn đỏ.
Cuối cùng, đã đến gần cửa nhà họ Diệp.
Mấy nhân viên bảo vệ ở cửa, thấy chiếc Koenigsegg chạy nhanh như tia chớp thì sợ hãi, theo bản năng, liên tục phi thân lùi về phía sau.
“Kít!” Chiếc Koenigsegg xông thẳng vào cửa lớn nhà họ Diệp, giống như mãnh thú xổ lồng, gào rít vọt vào trong khuôn viên nhà họ Diệp.
Từ phía xa, Trần Dật Thần đã thấy Hạ Trấn Quốc bị treo trên cây, và người đang che trước mặt Hạ Trấn Quốc chính là Hạ Nhược Y.
Đúng lúc nhìn thấy Diệp Hải Đông cầm ống sắt đến sau người Hạ Nhược Y, ánh mắt của Trần Dật Thần lập tức biến thành màu đỏ! “Chết đi!” Trần Dật Thần dường như nghiến răng nói ra hai chữ kia, sau đó anh lại nhấn chân ga mạnh nhất.
Chiếc Koenigsegg giống như đầu một con thú đang phát cuồng, gào rít nhắm vào vệ sĩ nhà họ Diệp.
Tiếng gào rít của động cơ, rốt cuộc cũng làm phần lớn vệ sĩ của nhà họ Diệp bừng tỉnh.
Phần đông vệ sĩ theo bản năng quay đầu lại, sau đó đồng tử nheo lại! Quá sợ hãi, bọn họ ù té chạy ra ngoài.
Một đội vệ sĩ chạy ra ngoài, nhưng còn một đội vệ sĩ khác, bị dọa đến mức đứng sững tại chỗ.
“Kít!” “Kít!” “Kít!” Koenigsegg va chạm vào ba bốn người.
Bóng người đen kịt như diều đứt dây, văng tứ tung cách xa hơn mười mét, có người đang ở giữa không trung, trong miệng văng ra nhiều mảnh nội tạng vỡ.
Môtơ của chiếc Koenigsegg được kích hoạt hoàn toàn, tạo ra lực va đập, không khác gì chiếc xe tải lớn chạy hết tốc lực, mấy vệ sĩ này, không còn cơ hội sống sót.
Mọi người ở nhà họ Diệp bị dọa đến choáng váng.
Ai đã lái chiếc xe này, đột ngột lao tới? Không cho bọn họ nhiều thời gian tự hỏi, tiếng phanh xe lại vang lên chói tai, lốp xe màu đen đã để lại vệt dài trên mặt đất, sau đó chiếc Koenigsegg dừng lại.
Cửa cánh bướm mở ra, Trần Dật Thần bước chân xuống.
Nghẹt thở! Toàn bộ nghẹt thở! Thời điểm Trần Dật Thần xuống xe, ngoại trừ Hạ Trấn Quốc và Hạ Nhược Y mọi người đều cảm giác cổ của mình, bị một bàn tay vô hình cấu véo.
Sau khi nhìn thấy ánh mắt ngập tràn lửa giận của Trần Dật Thần, mọi người trong nhà họ Diệp bắt đầu run sợ! “Chú… chú Vương, giết anh ta!” Diệp Hải Đông run run mở miệng, anh ta không biết người đàn ông trước mặt là ai, anh ta thấy sợ, anh ta thật sự sợ hãi.
Người đàn ông trước mặt, ánh mắt thật đáng sợ! Giống như mãnh thú tiền sử, làm cho con người ta sợ hãi từ sâu thẳm trong linh hồn! “Giám… Giám đốc Diệp, tôi không phải đối thủ của anh ta.
” Bị gọi tên, chú Vương nuốt nước bọt, sợ hãi mở miệng.
Ông ta là võ giả, Minh Kình trung kỳ võ giả! Thần hộ mệnh Nhà họ Diệp! Ở nhà họ Diệp này đã mười mấy năm, ông ta thay nhà họ Diệp, tiêu diệt vô số kẻ địch mạnh.
.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...