Rất nhiều nhân viên của nhà họ Hạ đang vây xem đều coi lời này là thật.
“Tôi cảm thấy Tổng Giám đốc Hạ làm đúng mà, nếu có thể làm thân được với nhà họ Diệp, đừng nói là bán công trình núi Ngọc Tuyền với giá rẻ, dù tặng công trình núi Ngọc Tuyền cho nhà họ Diệp cũng chẳng sao cả”.
“Đúng vậy, nhà họ Diệp là ông trùm ngành bất động sản của Thương Châu, một trong năm gia tộc hàng đầu, gia tộc bình thường làm gì có cửa muốn tiến vào giới của nhà họ Diệp.
”
“Có quan hệ của nhà họ Diệp, sau này ai dám khinh thường nhà họ Hạ chúng ta nữa? Tôi cũng cảm thấy lần này Tổng Giám đốc Hạ đã làm một chuyện tốt cho nhà họ Hạ.
”
Tất nhiên Hạ Thiên Hồng nghe thấy tiếng khe khẽ nói nhỏ của mọi người, trong lòng càng thấy buồn rầu hơn, không ngờ nhà họ Hạ lại có nhiều kẻ ngu xuẩn tầm nhìn thiển cận như vậy.
Tạm thời không nói đến tính chân thực của những lời Hạ Lạc nói.
Giờ cho dù Hạ Lạc nói thật, sao đám người này không nghĩ dựa vào cái gì mà nhà họ Diệp phải ra mặt vì nhà họ Hạ?
Thời buổi bây giờ hứa bằng miệng là thứ không đáng tin nhất.
Chỉ có lợi ích mới là mãi mãi!
Nhà họ Hạ muốn có được sự giúp đỡ của nhà họ Diệp, trừ khi bọn họ có thể mang đến lợi ích to lớn cho nhà họ Diệp thôi, nếu không, nhà họ Diệp hoàn toàn không thể giúp nhà họ Hạ!
Thậm chí còn có thể bỏ giậu đổ bìm leo lúc nhà họ Hạ nguy khó!
Hạ Thiên Hồng đã sống mấy chục năm, hiểu rõ đạo lý này hơn bất cứ một ai.
Ông ta hít sâu một hơi, lạnh lùng nói: “Nghiệt súc, ông không quan tâm mày nói lời ngon tiếng ngọt gì, ông cũng không quan tâm nhà họ Diệp đảm bảo gì với mày, bây giờ ông cho mày ba ngày!”
“Mày phải đòi về tất cả công trình đã bán ra ngoài cho ông! Nếu làm được, ông sẽ xem như chưa nhìn thấy gì cả…”
“Ông nội, chuyện này không có khả năng!”, Hạ Thiên Hồng còn chưa nói xong, Hạ Lạc đã vội ngắt lời, kêu anh ta đi đòi lại công trình với Diệp Minh Mân và những gia tộc hạng hai kia không phải là kêu anh ta đi chịu chết ư? Những người đó đều là những kẻ ăn tươi nuốt sống, Hạ Lạc anh ta không quyền không thế, lấy cái gì đi đòi người ta.
“Bốp”.
Hạ Thiên Hồng quất quải trượng lên mặt Hạ Lạc, tạo thành những dấu ngón tay màu đỏ trên mặt anh ta.
“Thằng chết tiệt, ông không phải đang nói điều kiện với mày!”, Hạ Thiên Hồng giận dữ quát: “Nếu mày không đòi lại được những công trình kia thì cháu cút khỏi nhà họ Hạ cho ông!”
“Ông nội, dù ông có giết cháu, cháu cũng không đòi lại những công trình này được”, Hạ Lạc cắn răng nói, lúc này anh ta đã là lợn chết không sợ nước sôi rồi, đi tới gặp mấy người Diệp Minh Mân kia để đòi công trình, anh ta sẽ chết chắc.
Nhưng nếu không đòi, tuy Hạ Thiên Hồng sẽ trừng phạt anh ta, thậm chí là đuổi anh ta khỏi nhà họ Hạ, nhưng anh ta vẫn có thể giữ được cái mạng nhỏ.
“Cái thằng khốn kiếp này! Thật sự cho rằng ông không dám giết cháu à?!”, Hạ Thiên Hồng giận dữ giơ cao quải trượng trong tay, nghiến răng kêu ken két, như có thể đánh quải trượng xuống đầu Hạ Lạc bất cứ lúc nào vậy.
Hạ Lạc hoảng hồn, dứt khoát nhắm hai mắt lại, anh ta đang cược, cược Hạ Thiên Hồng không dám làm gì mình.
Không thể không nói anh ta thành công rồi.
Một lúc sau, Hạ Thiên Hồng vẫn không thể ra tay, gõ mạnh quải trượng xuống đất, tức giận mắng một câu: “Gia môn bất hạnh! Gia môn bất hạnh mà!”
Hạ Thiên Hồng lúc này thật sự hối hận đến xanh cả ruột rồi, ông ta không ngờ nhà họ Hạ sẽ sụp đổ trong tay một người có mắt không tròng là anh ta.
Hạ Thiên Hồng cực kỳ suy sụp, trong nháy mắt như già đi chừng mười tuổi.
Trần Dật Thần ngoảnh mặt làm ngơ, thật ra anh đã sớm đoán ra nhà họ Hạ sẽ đi đến bước này.
Hạ Thiên Hồng quá trọng nam khinh nữ, luôn cảm thấy chỉ có Hạ Lạc có thể thừa kế nhà họ Hạ, còn Hạ Nhược Y cả năng lực và nhân phẩm đều xuất sắc hơn Hạ Lạc gấp trăm lần thì bị ông ta bỏ qua, thậm chí còn cố ý chèn ép.
Có thể đoán được Hạ Lạc ngu xuẩn thiển cận sẽ đưa nhà họ Hạ đến hoàn cảnh nước sôi lửa bỏng thế nào.
“Ông nội, ông đừng quá tức giận”, Lúc này, Hạ Kiều Hân vẫn đứng trong đám người cười khẩy bước ra.
Hạ Thiên Hồng chống quải trượng nhắm mắt lại, không quan tâm đến Hạ Kiều Hân.
Hạ Kiều Hân cũng không xấu hổ, sau khi nhìn thoáng qua Hạ Nhược Y thì không nhịn được nói: “Ông nội, thật ra không phải không đòi công trình này về được”.
“Cháu có cách ư?”, Hạ Thiên Hồng mở mắt, nặng nề hỏi.
Hạ Kiều Hân vội lắc đầu: “Cháu không có cách, nhưng mà…”, nói đến đây, Hạ Kiều Hân lại nhìn thoáng qua Hạ Nhược Y, nói: “Cháu cảm thấy Nhược Y có cách”.
“Nhược Y?”, Hạ Thiên Hồng đưa mắt nhìn về phía Hạ Nhược Y, Hạ Nhược Y lạnh lùng nhìn lại Hạ Kiều Hân: “Vì sao chị cảm thấy tôi có cách?”
“Tổng Giám đốc tổng hợp Lâm Chí Cường của bất động sản Đỉnh Phong là bạn học của chồng cô, hơn nữa bây giờ cô và Lâm Chí Cường cũng là đồng nghiệp, quan hệ của vợ chồng hai người và Lâm Chí Cường không đơn giản, nếu hai người ra mặt kêu Lâm Chí Cường tạo áp lực với nhà họ Diệp, chắc chắn nhà họ Diệp sẽ trả công trình lại cho chúng ta thôi”, Hạ Kiều Hân nói như lẽ đương nhiên, chuyện Tổng giám đốc tổng của bất động sản Đỉnh Phong là bạn học của Trần Dật Thần không phải bí mật gì ở nhà họ Hạ.
Gần như mỗi người trong nhà họ Hạ đều biết, khi rảnh rỗi nói chuyện phiếm, không ít người đều thầm lấy chuyện này ra châm chọc Trần Dật Thần, học cùng một trường, Lâm Chí Cường người ta trở thành Tổng giám đốc tổng hợp của công ty bất động sản lớn, còn Trần Dật Thần lại trở thành một shipper, còn ở rể cho nhà họ Hạ.
Thật sự nói rõ cái gì gọi là chênh lệch giữa người và người.
“Vì sao chị lại cảm thấy Lâm Chí Cường sẽ tạo áp lực với nhà họ Diệp giúp chúng ta? Hơn nữa công trình này còn là chúng ta bán cho nhà họ Diệp đấy?”, Hạ Nhược Y cười mỉa mai, Hạ Kiều Hân thật sự đã để cô được thấy cái gì gọi là không biết xấu hổ, vô địch thiên hạ rồi.
Trước kia dù Hạ Kiều Hân biết quan hệ của Trần Dật Thần và Lâm Chí Cường là bạn học, cô ta vẫn lôi kéo người nhà họ Hạ xa lánh chèn ép Trần Dật Thần, châm chọc khiêu khích Trần Dật Thần, vì cô ta cảm thấy dự án núi Ngọc Tuyền đã bàn xong, Trần Dật Thần cũng hết tác dụng rồi.
Nhưng bây giờ dự án núi Ngọc Tuyền xảy ra vấn đề, Hạ Kiều Hân lại nghĩ tới Trần Dật Thần và Lâm Chí Cường là bạn học, lại muốn tiếp tục lợi dụng Trần Dật Thần.
Huống hồ theo ý của cô là, công trình là Hạ Lạc bán cho nhà họ Diệp, lợi ích cũng một mình Hạ Lạc chiếm, bây giờ gặp rắc rối lại kêu cô và Trần Dật Thần tới dọn dẹp cục diện.
Có ai ức hiếp người khác như vậy sao!
Sắc mặt Hạ Kiều Hân hơi mất tự nhiên, nhưng ngoài miệng vẫn hùng hổ nói: “Nhược Y, sao cô có thể nói vậy được, nhà họ Hạ chúng ta là một tập thể, có phúc cùng hưởng có hoạ cùng chia.
Dù là ai bán công trình đi, bây giờ nhà họ Hạ xảy ra vấn đề, người trong nhà đều cần phải ra sức vì nhà họ Hạ, nếu không chiếc thuyền nhà họ Hạ mà chìm rồi, tất cả mọi người đều phải chết đuối”.
“Kiều Hân nói rất đúng, Nhược Y, cháu không thể ích kỷ như vậy được, nếu nhà họ Hạ phá sản, cháu cũng có lợi gì đâu”.
“Đúng thế, Trần Dật Thần và Lâm Chí Cường là bạn học, có quan hệ này, không dùng thì lãng phí”.
“Tên vô dụng này ăn không uống không ở nhà họ Hạ chúng ta ba năm, cũng đến lúc cậu ta bỏ chút sức rồi”.
Mấy họ hàng xa của nhà họ Hạ đều lên tiếng, ít nhiều gì bọn họ cũng có giữ cổ phần của công ty, lợi ích của nhà họ Hạ bị tổn hao cũng có nghĩa là lợi ích của bọn họ bị tổn hao.
.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...