Đỉnh Cấp Rể Quý


Lúc này trong lòng Trần Dật Thần nóng như lửa đốt, kình khí trong người đã được sử dụng đến cực hạn, mấy người xung quanh chỉ cảm thấy phía trước có một luồng gió mạnh xẹt qua, nhưng cụ thể là thứ gì thì không ai thấy rõ.

Bên này, Hạ Nhược Y đã bị ném vào trong tường dây thép rồi.

Ba con sói đen với ánh mắt màu xanh lục bỗng nhào tới, nhưng xuất phát từ bản năng phản ứng của động vật, ba con sói đen này chưa nhào tới cắn xé Hạ Nhược Y ngay, mà muốn xác định trước, để xem cô có uy hiếp gì với mình không.

Bên ngoài tường dây thép, ai cũng mang vẻ mặt lạnh nhạt, không hề có ý bước tới giải cứu Hạ Nhược Y.

Trên mặt Đỗ Tử Duyệt nở nụ cười đầy đầy phấn khích, như thể rất mong đợi cảnh tượng máu me sắp diễn ra ở trước mắt.

Vương Hiểu Nha và Lý Tuyết cũng hơi đồng tình, không ngờ bọn họ dây dưa với Hạ Nhược Y nhiều năm như vậy, cuối cùng cô ta lại có kết cục thê thảm đến thế.

Dù gì cũng là con gái, nên bọn họ hơi lo sợ nhắm mắt lại, như thể không đành lòng nhìn Hạ Nhược Y bị sói đen cắn xé.

Trần Dật Thần, em xin lỗi, em không thể gặp lại anh nữa… Hạ Nhược Y nhắm mắt lại, khuôn mặt xinh đẹp tràn đầy nước mắt.

“Hú!”
Con sói đen đầu đàn hú lên, cuối cùng cũng xác định được, Hạ Nhược Y ở trước mặt không hề có uy hiếp gì với mình.


Một giây sau, hai con sói đen bỗng giẫm mạnh chân sau, rồi nhào về phía Hạ Nhược Y, miệng máu mở to ra, rồi ngậm lại.

Hàm răng sắc bén cắn vào cánh tay Hạ Nhược Y, máu tươi chảy ra, cơn đau thấu tim này làm cô không khỏi kêu la thảm thiết.

Lúc này, Trần Dật Thần chỉ cách động sói đen cỡ trăm mét.

Tiếng hét thảm thiết này… là của Hạ Nhược Y!
Mắt Trần Dật Thần nhất thời trở nên đỏ ửng, lửa giận ngút trời ở trong lòng đã không thể kiềm chế được nữa, mà bùng nổ ngay, hóa thành một tiếng gầm chấn động trời đất.

Khí tràng!
Một luồng khí tràng vô cùng mạnh mẽ!
Lấy Trần Dật Thần làm trung tâm, những người ở trong phạm vi một trăm mét đều ngừng thở trong chốc lát, cảm thấy mình như rơi xuống vực sâu vô tận! Bị bao vây trong cái lạnh đến thấu xương!
Con sói đen đầu đàn cũng ngừng hành động cắn xé, ánh mắt hiện lên tia sợ hãi khi bị con người thuần hóa, là loài động vật, nên nó có khứu giác nhận biết sự nguy hiểm hơn con người gấp trăm lần.

Cho dù Trần Dật Thần vẫn còn cách nó cả trăm mét, nhưng nó vẫn cảm nhận được khí tràng ngút trời, vô cùng mãnh liệt của anh! Nó hiểu rõ, nếu nó còn tiếp tục cắn xé người phụ nữ trước mặt, thì lát nữa nó chỉ có một kết cục, đó chính là chết!
Con sói đen sợ hãi! Rồi quay đầu bỏ chạy.

Nhưng giây tiếp theo, Trần Dật Thần đang ở cách đó một trăm mét đã chạy tới đây.

Một tàn ảnh xẹt qua, mấy người Vương Hiểu Nha và Lý Tuyết sửng sốt, người vừa mới đi qua là tên vô dụng Trần Dật Thần kia ư?

Cự ly cả trăm mét, mà anh ta chạy chưa tới hai giây?!
Mọi người đều vô thức dụi mắt mình, cảm thấy chắc chắn mình bị hoa mắt rồi.

“Mày chết đi!”
Tiếp đó, giọng nói ẩn chứa sự tức giận của Trần Dật Thần vang lên bên tai, mọi người cùng ngẩng đầu nhìn lên, cảnh tượng trước mắt đã làm bọn họ khiếp sợ.

Ba con sói đen đã chạy khoảng bảy tám mét bỗng bị ba chiếc lá liễu chém xuyên qua đầu!
Rồi ba tiếng “bịch bịch” liên tục vang lên.

Ba con sói đen lần lượt ngã xuống đất, cho dù nó đã chết, nhưng bọn họ vẫn có thể nhìn thấy sự sợ hãi còn sót lại lúc nó chạy trốn, và chút mơ màng trong ánh mắt sói.

Chúng mơ màng là vì tại sao tốc độ Trần Dật Thần lại nhanh đến thế, hoàn toàn vượt ra khỏi nhận thức về con người của chúng lúc trước, cự ly cả trăm mét, mà anh chạy chưa tới hai giây.

Cuối cùng khi lá liễu chém xuyên qua đầu chúng, chúng đã không còn cơ hội để suy nghĩ nữa.

“Nhược Y! Tại sao lại thế này…” Trần Dật Thần ôm Hạ Nhược Y đã hôn mê vào lòng, cảm thấy tim mình đau nhói.

Anh thật sự rất hối hận!
Tại sao mình phải đi gặp Dương Thái vào lúc này!

Sao mình lại đi gặp Dương Thái trong lúc Hạ Nhược Y đang gặp rắc rối chứ!
Tại sao?!!
“Đứa con hoang này ở đâu ra vậy? Mấy tên vô dụng các người đúng là không được tích sự gì! Sao lại cho đứa con hoang này vào đây?” Đỗ Tử Duyệt đứng chống nạnh, lạnh lùng quát mắng, chỉ còn một giây nữa, là Hạ Nhược Y có thể bị ba con sói đen cắn xé, nhưng đúng vào giây cuối cùng, Trần Dật Thần lại được vệ sĩ cho vào, phá hỏng chuyện tốt của cô.

Đỗ! Tử! Duyệt!
Mắt Trần Dật Thần đỏ ửng, bỗng ngẩng đầu lên, nhìn Đỗ Tử Duyệt với sát khí ngút trời như sóng to gió lớn.

“Bạch bạch bạch!”
Đỗ Tử Duyệt không khỏi lùi về sau ba bước, sắc mặt bỗng trắng bệch.

“Đứa con hoang này, còn dám trừng mắt với bà? Anh muốn chết đúng không?” Mặc dù Đỗ Tử Duyệt cảm nhận được sự khác thường của Trần Dật Thần, nhưng cô không hề sợ hãi, dù gì nơi này cũng là Quốc Tế Cửu Long, là địa bàn của cô, hơn nữa sau lưng cô có nhiều vệ sĩ như vậy, ngay cả súng săn cũng có, cô không tin, Trần Dật Thần có thể lật ngược tình thế.

Trần Dật Thần nhẹ nhàng đặt Hạ Nhược Y qua một bên, rồi lạnh lùng đứng dậy.

Đỗ Tử Duyệt vô thức lùi lại, vội nhìn vệ sĩ đang đứng bên cạnh rồi ra lệnh: “Mấy tên vô dụng các người lên đi! Mau giúp tôi bắt đứa con hoang này lại!”
Mấy vệ sĩ nhìn nhau, nhưng không ai dám nhúc nhích.

Bắt Trần Dật Thần? Đầu Đỗ Tử Duyệt bị úng nước, nhưng bọn họ thì không.

Một người có thể giết chết ba con sói đen bằng ba chiếc lá liễu, sao mấy tép riu như bọn họ có thể chạm vào được? Chỉ có loại người ngu xuẩn như Đỗ Tử Duyệt mới không nhìn thấy rõ tình thế.

Trên thực tế, giờ tất cả những người có mặt ở đây đều nhận ra điều khác thường, chắc chắn Trần Dật Thần không phải là một shipper đơn giản.


Thấy mọi người đều không dám nhúc nhích, Đỗ Tử Duyệt cũng hơi hoảng sợ, vội hăm dọa bọn họ: “Mấy tên vô dụng các người, anh tôi là Đỗ Thanh Định, nếu các người dám đứng trơ mắt nhìn tôi bị đứa con hoang này đánh, chắc chắn anh tôi sẽ giết các người.


Mấy tên vệ sĩ rụt cổ lại, nhưng vẫn không dám nhúc nhích.

Mặc dù đắc tội với Đỗ Thanh Định sẽ có kết cục thê thảm, nhưng chưa chắc sẽ chết, còn giờ nếu họ đắc tội với Trần Dật Thần thì sẽ chết chắc.

Đỗ Thanh Định!
Ánh mắt Trần Dật Thần nhất thời trở nên lạnh lẽo, lúc nãy khi ở phòng hội nghị, anh đã suy đoán, có thể Đỗ Tử Duyệt là em gái Đỗ Thanh Định, nhưng không ngờ lại là thật!
Trần Dật Thần đi tới trước mặt Đỗ Tử Duyệt.

Đến khi cảm nhận được ánh mắt lạnh lẽo của Trần Dật Thần, cuối cùng Đỗ Tử Duyệt cũng sợ hãi, bắt đầu miệng hùm gan sứa uy hiếp anh: “Anh định làm gì? Tôi nói cho anh biết, anh tôi là Đỗ Thanh Định, là cổ đông lớn trong Quốc Tế Cửu Long, nếu anh dám động vào tôi, chắc chắn anh ấy sẽ giết anh!”
“Cô muốn chết thế nào?” Trần Dật Thần lạnh lùng hỏi, đừng nói là Đỗ Tử Duyệt, cho dù lúc này Đỗ Thanh Định đang đứng trước mặt anh, anh cũng phải khiến anh ta hối hận khi tới với thế giới này.

Đỗ Tử Duyệt thấy trong mắt Trần Dật Thần thật sự có sát ý, chứ không phải đang giả vờ, thì cơ thể mềm mại bỗng run lên, vội chạy ra sau lưng Chu Thiếu Phong: “Ông xã, đứa con hoang này muốn giết em, anh mau giết anh ta đi!”
Hai chân Chu Thiếu Phong bỗng run lên, bảo Trần Dật Thần giết anh thì còn nghe được, chứ bảo anh giết anh ta thì đùa gì thế.

“Anh trai à, có gì thì chúng ta cứ từ từ thương lượng với nhau, đừng động tay động chân.

” Chu Thiếu Phong cười ngượng ngùng, giờ anh chỉ có thể an ủi Trần Dật Thần trước, rồi đợi người Đỗ Thanh Định tới đây mới tính tiếp, dù gì bên này cũng làm ầm ĩ như thế, chắc chắn Đỗ Thanh Định sẽ biết được.

.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui