Đỉnh Cấp Lưu Manh

Một mình Hướng Nhật men theo lối cũ thuấn di từ đống hoang tàn đi ra, hắn đã hoàn thành mỹ mãn nhiệm vụ của Trần thượng tướng, chẳng những giải cứu toàn bộ con tin mà còn tóm sạch phần tử phạm tội. Nhưng làm xong việc hắn cũng không lộ diện, toàn bộ công lao đều cho người khác.

Đám tà giáo không chết thì tàn tật. Ngoài hai gã song sinh xui xẻo kia, bảy gã đeo mặt nạ cũng không thoát khỏi số phận. Không phải Hướng Nhật độc ác mà là mặc dù những kẻ bị tẩy não không có dị năng nhưng độ nguy hiểm cũng không thấp, vậy nên đến bao nhiêu phải giết bấy nhiêu. Đối với đám tà giáo này Hướng Nhật không có tâm dung dưỡng.

Còn tên song sinh duy nhất sống sót, Hướng Nhật phế tứ chi rồi đánh ngất. Hắn tin rằng lưu lại một nhân chứng sống sẽ làm Trần thượng tướng vừa lòng. Mà lúc làm việc Hướng Nhật cũng tránh những người ở đó, hắn không muốn thủ đoạn tàn nhẫn này bị người thường trông thấy, nhất là trong những con tin có một cô bé hồn nhiên trong sáng như vậy.

Ra ngoài, Hướng Nhật lại đến chỗ viên cảnh sát mặt cau mày có. Thấy Hướng Nhật, gã cảnh sát cùng cấp dưới đều thở phào nhẹ nhõm đồng thời tỉnh ra, ban đầu bởi nhân viên Quốc An Cục quá phận này muốn liều mạng xông vào bên trong còn lo lắng cho hắn, chẳng qua cũng chỉ là dạo một vòng rồi trở lại.

Đương nhiên người trẻ tuổi nói mà không làm cũng chẳng ai cười hắn, ít nhất không hề có chút khinh bỉ. Hướng Nhật không biết ý nghĩ trong lòng họ, đi đến nói:

- Các ông có thể vào, đám bắt cóc đã bị khống chế, con tin đã an toàn!

- Hả?

Cả đám sửng sốt, cảnh sát trung niên càng nghi ngờ mình đã nghe lầm, nhân viên Quốc An Cục trẻ tuổi này nếu không phải có giấy chứng nhận thì đã tưởng hắn là bệnh nhân tâm thần rồi.

Hướng Nhật không quan tâm vẻ kinh ngạc của bọn họ nói:

- Nhưng trong đám bắt cóc có nhân chứng sống đã bất tỉnh, các người đừng tự chủ trương, rất nhanh sẽ có người đến nhận.

Tuy rằng nhân chứng sống đã bất tỉnh và bị phế tứ chi nhưng không phải là không tỉnh lại, ai biết hắn có thủ đoạn gì khác, dù sao đối phương là dị năng giả mà còn là cấp bốn gần kề tới cấp năm.

- Còn nữa, tin tình báo của các người không chính xác, bên trong không phải 6 kẻ bắt cóc, tổng cộng có 9 tên.

- Tóm lại, hôm nay ngoài cảnh sát các ông, không có ai xuất hiện ở nơi này.

Hướng Nhật không ngại nhường công lao cho kẻ khác, hắn không cần hư danh này. Nói xong, không để ý cả đám vẻ mặt phấn khích cứ vậy mà đi ra ngoài.

- Các ngươi nói hắn nói thật hay giả đây?

Chờ Hướng Nhật đi mất dạng mấy người mới tỉnh táo lại, cảnh sát trung niên hỏi thuộc hạ, hắn bắt đầu nghi ngờ có phải là bệnh nhân tâm thần nhặt được giấy chứng nhận của Quốc An Cục hay không.

Cả đám cấp dưới không biết nói sao, từ lúc người trẻ tuổi kia bước vào mới bao lâu chứ? Mà cũng chẳng thấy hắn đi vào, rõ ràng thấy hắn vòng qua cửa hàng tổng hợp, chốc lát đã chạy về rồi nói ra cái tin tức kinh khủng nào, việc như thế ai tin đây?


Nhưng nói chung cũng chẳng dám phủ nhận, như vậy quá đả kích tinh thần cứu viện.

- Phải người đi vào chẳng phải sẽ biết sao?

Một nhân viên trẻ tuổi tỏ vẻ khôn ngoan.

- Được, nhiệm vụ vinh quang này giao cho cậu.

Cảnh sát trung niên chỉ vào hắn, trên mặt tựa như khích lệ người đang mang toàn bộ gánh nặng.

- Tôi?

Cảnh sát trẻ tuổi ngớ người cười khổ, đám bên cạnh lại buồn cười, cũng may là chưa lỡ mồm nếu không nhiệm vụ "vinh quang" sẽ rời vào đầu mình.

- Không sai, là cậu, tôi tin cậu sẽ hoàn thành nhiệm vụ này.

Cảnh sát trung niên vỗ vai hắn. Nhân viên trẻ tuổi buồn rười rượi hận không thể vả vào miệng mình, lắm mồm làm chi, giờ thì thấy chưa, đúng là họa từ miệng mà ra. Nếu nhân viên Quốc An Cục nói là giả thì mình không chết cũng bị lột da, những kẻ tội phạm bên trong ngay cả C4 cũng có. Nghĩ đến đây thì sợ ngày sau mình thành liệt sĩ mất rồi.

- Yên tâm đi, chúng tôi sẽ ở sau yển trợ cậu.

Cảnh sát trẻ tưởng như bầu trời sáng lên rồi suýt nữa té ngửa ra, những lời này mới càng khiến người ta bất an ấy chứ?

Một lát sau hắn bước ra, trên mặt ngoài vẻ khiếp sợ còn mừng như điên, phía sau là một nhóm già trẻ gái trai, phải hơn chục người. Cảnh sát trung niên nhìn thấy còn không rõ chuyện gì xảy ra?

Ngu chưa, toàn bộ công lao bị thằng nhóc đó chiếm sạch, lúc trước thì sướng khi người ta gặp họa, giờ thì cắn lưỡi luôn. Cảnh sát trung niên tiếc đến đứt ruột, không ngờ nhân viên Quốc An Cục như gã thần kinh kia lại nói thật. Sớm biết như vậy thì mình đã lao vào rồi lấy cái danh anh hùng rồi, nhất định là chường cái mặt ra, dù sao thì người kia đã nhường hết công lao.

Màn kịch phát sinh sau đó chẳng liên quan gì đến Hướng Nhật, đi đến một góc vắng vẻ móc điện thoại ra.

- Thượng tướng, đã giải quyết xong.

Bởi đây là khu phố sầm uất, dù là góc vắng vẻ nhưng Hướng Nhật vẫn cố giảm âm thanh thấp nhất.


- Nhanh như vậy?

Trần thượng tướng giật mình, việc mới xảy ra bao lâu chứ? Trợ thủ ông hứa hẹn có lẽ còn chưa đến ấy chứ?

- Cũng hơi chậm.

Nghe giọng kinh ngạc của Trần thượng tướng, Hướng Nhật liền tỏ vẻ khiêm tốn.

- Con tin ra sao?

- Toàn bộ an toàn, đám bắt cóc ngoài một nhân chứng sống còn lại đã chết.

Hướng Nhật sớm đã chuẩn bị đáp án, trả lời rất nhanh. Trần thượng tướng trầm mặc, có lẽ là thán phục thủ đoạn của hắn.

- Thượng tướng, nhân chứng sống là một dị năng giả, có thể là cấp năm, tôi đã báo cảnh sát chờ ông phái người tới nhận, nhưng để an toàn hi vọng ông mau cho người tới đi.

- Dị năng giả cấp năm?

Trần thượng tướng thở gấp.

- Tôi nói là có thể, nhưng tối thiếu cũng gần như vậy, tôi đã phế tứ chi của hắn, người đã đánh bất tỉnh.

- Được, Tiểu Hướng, quả nhiên tôi không nhìn lầm cậu. Tôi sẽ báo với tiểu Phương có lẽ nàng cũng sắp đến, cậu đứng rời đi vội, chờ tiểu Phương tới giao việc lại cho nàng.

- Không thành vấn đề.

Nếu Trần thượng tướng dặn phải chờ Phương Nghi tới rồi mới được đi Hướng Nhật cũng chỉ biết thay đổi kế hoạch, lúc này không tiện rời đi. Một lần nữa trở lại hiện trường, tuy rằng phòng tuyến vẫn còn nhưng không còn cản người, chỉ là lúc này hiện trường rất đông đúc, rất nhiều âm thanh đan xen lẫn nhau.

Hướng Nhật chưa kịp tiếp cận phòng tuyến thì đã gặp cảnh sát trung niên cùng viên cảnh sát trẻ đang bị đám phóng viên bu lấy, đèn nháy không ngừng. Cảnh sát trung niên thao thao bất tuyệt, vừa nói vừa vỗ vai cảnh sát trẻ, vẻ mặt người này đang cực kì kích động cùng sung sướng.

Tuy rằng ở xa không nghe thấy họ nói gì nhưng từ vẻ mặt của họ đã đoán được phần nào, lúc trước hắn làm vậy là bởi không có ý định nổi danh, nếu muốn thì việc này cũng rất dễ dàng.


Hướng Nhật nhìn lại cửa hàng tổng hợp, bên trong rất nhiều kẻ ra người vào, một đám mặc đồ trắng từ đầu đến chân đang mang vật gì đó ra ngoài.

Nhìn vật bị vải che lên, đương nhiên phóng viên biết đó là gì, lúc phỏng vấn cả đám tựa như linh cẩu ngửi thấy mùi máu tươi vậy.

Cảnh sát trung niên cùng viên cảnh sát trẻ đã được tự do, Hướng Nhật thấy vậy liền hỏi:

- Bên kia là nhân chứng sống sao?

- Anh, anh vẫn chưa về?

Thấy Hướng Nhật xuất hiện, cảnh sát trung niên liền e sợ, lo Hướng Nhật cướp đoạt công lao, nếu như vậy hắn làm trò trước mặt đám phóng viên coi như uổng phí.

- Không muốn gặp lại tôi đến như vậy sao?

Hướng Nhật lạnh lùng hỏi, hắn cũng rõ suy nghĩ của người này.

- Khụ khụ, người anh em, sao lại nghĩ chúng tôi như vậy? Mà lần này cảnh sát chúng ta có thể lập công cũng ít nhiều là nhờ đồng chí phối hợp.

Cảnh sát trung niên nói, chủ yếu là thăm dò xem Hướng Nhật phản ứng sao về việc tranh công. Thực tế hắn cũng chẳng tin Hướng Nhật lại dễ dàng ném công lao lớn như vậy cho mình, phải biết rằng công lao động trời đến vậy đối với nhân viên công vụ chính là tư cách chính trị, bất kì một người nào cũng không cự tuyệt.

- Yên tâm đi, không phải tôi tới tranh công, cam đoan là không có việc gì.

Cảnh sát trung niên thở phào nhẹ nhõm, không tranh công là tốt rồi. Tuy rằng công đầu chẳng phải của hắn nhưng nói thế nào hắn cũng là tổng phụ trách, bất kể ra sao thì cũng được ló mặt trên TV.

- Xe cứu thương cũng không cần, cộng sự của tôi rất nhanh sẽ tới đưa người đi, các ông làm gì thì làm đi.

Hướng Nhật cũng không muốn phiền phức.

- Dường như không hợp quy củ.

Cảnh sát trung niên đột nhiên nói một câu đáng ngờ.

- Không hợp quy củ?

Hướng Nhật tưởng mình nghe lầm, lúc trước hắn đã nói nhân chứng sống nhất định mang đi, bây giờ nghe ý kẻ này dường như không muốn cho mình mang đi thì phải?

- Người anh em, hắn là kẻ hiềm nghi duy nhất của hai vụ án, tuy rằng cậu là người Quốc An Cục nhưng sự việc lần này do chúng tôi phụ trách.


Nói đến cùng vẫn là không giao người. Không phải cảnh sát trung niên muốn qua cầu rút ván mà thực sự việc lần này quá lớn, có nhân chứng sống càng dễ để họ nói chuyện với cấp trên. Tuy rằng bình thường Quốc An Cục rất thần bí nhưng đều là nhân viên công vụ, cấp bậc hắn lại không thấp nên không e ngại.

Hướng Nhật cũng nghe rõ, kẻ này thực kiêu ngạo, mình đã nhường công lao cho họ vậy mà còn ngại không đủ, còn muốn giữ lại nhân chứng sống. Thầm cười lạnh, chỉ chỉ đám phóng viên vây quạnh vật bị che bởi vải màu trắng:

- Khó có trường hợp như vậy, có phải các người muốn ta phá hủy hay không?

Muốn đồ vật này phải xem khả năng. Ta đưa cho ngươi, ngươi có thể cầm, nhưng ta chưa nói đưa mà ngươi dám cầm đó chính là tự làm xấu mặt. Ý Hướng Nhật chính là như vậy.

Đối với uy hiếp của Hướng Nhật, cảnh sát trung niên giận xanh mặt nhưng vẫn phải thỏa hiệp, dù sao cũng không thể làm căng:

- Vậy được rồi, chờ cộng sự bên Quốc An Cục tới tôi sẽ an bài.

Nói xong liền chuẩn bị bỏ đi, hắn cũng không muốn ở lại chỗ này.

- Cộng sự của ta đã tới.

Hướng Nhật mặc kệ sắc mặt của hắn, chỉ chỉ Phương yêu nữ đang đi tới, thực ra lúc hắn uy hiếp cũng đã thoáng nhìn thấy "trợ thủ" mà Trần thượng tướng cử tới.

Cảnh sát trung niên cũng không nhìn phía Hướng Nhật chỉ, nói với cảnh sát trẻ vài câu rồi hầm hừ bỏ đi.

- Ngại quá, đã tới muộn.

Bộ dáng Phương Nghi cũng không thay đổi nhiều, nhưng ánh mắt nhìn Hướng Nhật khác lạ, hôm nay nàng mặc bộ quần áo thể thao màu trắng, tuy rằng không bó sát người nhưng vẫn tôn lên đường cong quyến rũ trên vóc vàng thướt tha của nàng.

Hướng Nhật cảm thấy khó tin, từ lần đầu gặp mặt hai người rất không thoải mái. Tuy không hiểu biết nhiều lắm nhưng Hướng Nhật không tin Phương yêu nữ không đội trời chung lại có thể nhẹ nhàng như vậy với hắn, vẻ mặt không chút hận ý, thái độ làm việc thậm chí còn có sự lấy lòng, chẳng lẽ Phương yêu nữ uống nhầm thuốc?

- Nói chuyện với cảnh sát đi, tôi thông báo rồi, mang người đi đâu thì tùy.

Hướng Nhật chỉ chỉ gã cảnh sát trẻ xui xẻo bị rớt lại. Cảnh sát trẻ tuổi lần đầu nhìn Phương Nghi liền dại ra, bộ quần áo thể thao Phương Nghi mặc cực kì dễ thương, đầy sức sống thanh xuân, cực kì lôi cuốn đàn ông, ngay cả Hướng Nhật cũng không ngoại lệ.

- Anh không đi với tôi sao?

Sớm quen bị đàn ông nhìn mê mẩn, Phương Nghi coi như viên cảnh sát trẻ là không khí, hỏi Hướng Nhật.

- Không cần, tôi còn phải về với bạn gái.

Hướng Nhật cũng không muốn dính líu quá nhiều đến Phương yêu nữ, cảm giác người này đột nhiên thay đổi khẳng định là có việc cổ quái. Mà tối qua vừa ăn Anna xong, sáng đi không nói gì với nàng, làm vậy thực không phải, nói không chừng cô nàng lại nghĩ mình hái hoa ven đường rồi quất ngựa truy phong, chuẩn bị bỏ rơi nàng thì toi, cứ về sớm dỗ dàng vẫn là tốt nhất.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận