Đỉnh Cấp Lưu Manh

- Hối hận? Ta muốn xem ngươi làm sao để ta hối hận! - Hàn Tuấn Tú nghiêm mặt dữ tợn, ngón trỏ cũng đặt vào cò súng, chỉ cần hắn ấn nhẹ thì súng sẽ lập tức nổ.

Hắn quay đầu nhìn về phía tiểu mỹ nữ cảnh sát, ánh mắt lộ nét điên cuồng:

- Trinh Lan, ta sẽ cho ngươi tận mắt thấy tình nhân của ngươi hồn về âm phủ, sau đó ta sẽ cho các ngươi đoàn tụ.

- Thật lắm lời vô nghĩa. - Hướng Nhật nói một hơi, sau đó tạo ra một "lĩnh vực lực lượng", khống chế đối phương hoàn toàn. Thật sự nãy giờ Hướng Nhật đang chờ tên Hàn Tuấn Tú kia nổ súng để bản thân hắn có thể biểu diễn lại màn "tay không tiếp đạn". Nhưng tiểu tử kia lại không thức thời, chỉ nổ mấy phát súng mà cũng lề mề, trêu chọc lòng kiên nhẫn của Lưu manh.

- Cho ngươi cơ hội nổ súng mà không biết quý trọng, còn cầm súng làm quái gì nữa? - Hướng Nhật làm ra bộ dáng vô tâm, đưa tay ra lấy đi khẩu súng của Hàn Tuấn Tú, bối cảnh này thật giống hai lão bằng hữu đang mượn súng của nhau, thoải mái đưa qua đưa lại.

Trong mắt Hàn Tuấn Tú lộ rõ vẻ sợ hãi, vì bản thân hắn giờ đây không thể cử động, thậm chí muốn mở miệng cũng không thể, chỉ có thể trơ mắt ra nhìn đối phương lấy đi khẩu súng. Tiểu mỹ nữ cảnh sát đã một lần trải qua cảm giác "không thể nhúc nhích" này nên nàng không lấy gì làm lạ. Chỉ có Quyết Ngư gần như hồ đồ, lúc nãy gã Hàn Tuấn Tú này còn chửi bới om sòm, không nể nang ai, nhưng bây giờ nổ súng cũng không dám. Hướng Nhật sau khi lấy xong khẩu súng thì vẻ mặt như đứa con nít vừa giành được đồ chơi, nhìn về phía Hàn Tuấn Tú:


- Có phải hiện giờ ngươi có cảm giác không thể cử động đúng không?

Hàn Tuấn Tú ư ử trong cổ họng vài tiếng, bị Hướng Nhật hỏi câu này, cảm giác sự hãi của hắn không giảm mà còn tănh lên.

- Không cần suy nghĩ chi nhiều, chính ta làm việc này mà. - Hướng Nhật không biết đối phương muốn nói cái gì, nhưng hắn cũng muốn giải thích một chút - Ngươi xem, ta dựa vào cái gì mà dám ngay tại đây vạch mặt ngươi? Chính là trong mắt ta, ngươi chỉ như con kiến, ta muốn bóp chết lúc nào cũng được.

Hướng Nhật chưa lộ ra ngữ khí kiêu ngạo, nhưng vẻ mặt thản nhiên của hắn lại càng làm tăng áp lực cho đối phương, vẻ mặt tự tin tuyệt đối của hắn càng gia tăng nỗi sợ hãi của Hàn Tuấn Tú. Hướng Nhật đột nhiên cảm thấy hứng thú với khẩu súng lục trên tay, lấy bàn tay lấp họng súng lại, rồi bóp cò. Tiểu mỹ nữ cảnh sát bên cạnh cùng Quyết Ngư chưa kịp phản ứng thì mấy tiếng "Bang, bang, bang,." đã vang lên. Lúc này bên trong CLB đang diễn ra màn vũ thoát y, tiếng cười nói ồn ào làm át cả tiếng súng. Mấy người khách ngồi gần có thể đã nghe thấy nhưng cũng lãng đi không chú ý.

- Hướng tiên sinh,...- Quyết Như có chút khẩn trương kêu lên, vừa lúc thấy Hướng Nhật lấy tay lấp nòng súng thì hắn đã muốn can ngăn nhưng không kịp, mặc dù vị Hướng tiên sinh này có "Công phu Trung Quốc" có thể tay không bắt được viên đạn, nhưng tình cảnh ấy lại không giống việc lấy tay đỡ đạn. Bắt viên đạn nhờ vào tốc độ, còn tiếp đạn bằng tay lại xem da thịt có dày hay không. Tất nhiên, Quyết Ngư chưa từng thấy ai trên thế giới này có da thịt dày đến mức đạn bắn không thủng, nên hắn lo lắng cho Hướng Nhật có thể sẽ bị thương.


Vẻ mặt của tiểu mỹ nữ cảnh sát cũng chẳng khá hơn, có thể tên "dị năng giả" này có thể bay trên không, biến người khác thành tượng không thể nhúc nhích, nhưng tuyệt nhiên nàng chưa từng thấy đặc dị công năng dùng tay đỡ đạn này. Trong khi đó, Hướng Nhật chỉ cười cười, do chính hắn đang cố ý kheo khoang thực lực của bản thân, hắn chậm rãi mở bàn tay ra, chỉ thấy lòng bàn tay hắn ngay cả vết cháy xém cũng chẳng có. Lo lắng trong lòng hai người kia lập tức biến mất mà thay vào đó là ánh mắt khó tin, "pho tượng" Hàn Tuấn Tú bên cạnh ánh mắt cũng lộ chút thất vọng.

Lúc này Hướng Nhật cũng không phải đang nhàn rỗi, mang cây súng lục trên tay hắn vo lại thành một quả cầu sắt, trông có vẻ còn dễ hơn cả con nít chơi nắn bùn. Ánh mắt bất ngờ của tiểu mỹ nữ cảnh sát càng có dịp mở to hơn, Hướng Nhật dám đánh cuộc, chuyện này từ lúc nàng chào đời đến giờ chưa bao giờ có thể thấy qua. Để minh chứng cho việc làm của mình, Hướng Nhật thả nhẹ qur cầu sắt xuống bàn cho mấy người bên cạnh nghe tiếng động để xác nhận đó toàn là hàng thật giá thật. Tiểu mỹ nữ cảnh sát lật tay Hướng Nhật qua lại xem xem có gì không bình thường không, nhưng đổi lại chỉ toàn là thất vọng. Nhìn qua thần thái nàng lúc này có thể nói là nàng sẽ mang Hướng Nhật đi phẫu thuật điều tra một lần xem xem có gì không bình thường hay không.

Quyết Ngư thì lại lộ ra vẻ mặt cuồng nhiệt, nhưng quả thật hắn không có gan như tiểu mỹ nữ cảnh sát mờ dám mang tay của Hướng Nhật sờ qua sờ lại như vậy. Tuy lần đầu thấy Hướng Nhật bóp nát khẩu súng lục hắn có chút bất ngờ, nhưng giờ đã là lần thứ hai được tận mắt chứng kiến nên tính bất ngờ đã vơi đi phần nào. "Công phu Trung Quốc" này thật quá lợi hại, có thể biến một người bình thường thanh ra vô cùng biến thái.

Lần này Hướng Nhật không chỉ khoe khoang thực lực mà còn muốn trực tiếp đả kích lòng tự tin của Hàn Tuấn Tú, cho tên phản bội này hưởng một chút thống khổ khi bị người có thực lực cường đại uy hiếp. Cho hắn chừa thói có súng trong tay là liền chìa ra uy hiếp kẻ khác, lần này ngay đến cả súng cũng không giải quyết được vấn đề. Hướng Nhật giải trừ "Lĩnh vực" cho Hàn Tuấn Tú, rồi nói:


- Bây giờ ngươi có thể cử động, đương nhiên cũng có thể nói chuyện.

Không cần Hướng Nhật nói, Hàn Tuấn Tú cũng hiểu được bản thân đã có thể tự do, vì hắn đã cảm nhận được tay hắn đang chìa ra đã thu được trở lại. Xem ra, hắn vẫn còn choáng váng sau màn "biểu diễn" của Hướng Nhật, hai mắt vẫn nhìn thẳng vào quả cầu sắt kia, không nói câu nào. Nhìn những biểu hiện của hắn, Hướng Nhật có chút liên tưởng lại hình ảnh của nam nhân mặc âu phục lúc nãy, chính là vẻ mặt kinh hãi quá độ này.

- Ha ha, cuối cùng cũng tìm được các ngươi, vẫn ở trong này...- trong nhóm mấy người đang đi tới, có một tên ra vẻ diễu võ dương oai nói lớn.

Hướng Nhật quay lại nhìn theo Hướng phát ra tiếng nói, tuy không hiểu tên kia nói gì, nhưng nghe giọng nói Hướng Nhật có thể biết được đối phương là ai. Nhìn lại quả không sai, chính là thanh niên ăn mặc lòe loẹt trông cửa lúc nãy. Ánh mắt Hướng Nhật đột nhiên sáng ngời, nãy giờ tìm ngươi lâu như vậy mà không thấy, bây giờ lại tự động chường mặt ra cho ta thấy. Thanh niên ăn mặc lòe loẹt tới nơi thì không nhìn thẳng Hướng Nhật mà lại chằm chằm nhìn về phía tiểu mỹ nữ cảnh sát, ánh mắt sắc lang ai thấy cũng biết. Bên cạnh thanh niên ăn mặc lòe loẹt vẫn mang theo mấy tiểu đệ như lúc nãy, bộ dáng như đang khoe khoang ta đây là lão đại.

Hướng Nhât ho khan một tiếng để đối phương chú ý. Thanh niên ăn mặc lòe loẹt lập tức nhìn Hướng Nhật, nét mặt lộ vẻ nghi hoặc:

- Tên Trung Quốc kia, ngươi cũng ở đây à? Ngươi không phải...- sau đó bộ dáng như vừa nhớ lại chuyện gì rồi cười ha ha - Ta biết rồi, nhất định đã chọc tức đại lão bản của bọn ta nên chạy ra đây.


Quyết Như lập tức giúp Hướng Nhật phiên dịch, vừa nghe xong, muốn nói gì đó thì tiểu mỹ nữ cảnh sát bên cạnh thấp giọng:

- Lúc nãy, ta đi hỏi xem tầng hầm ngầm ở đâu thì được tên này chỉ cho. - giọng nói nàng mang chút thống hận.

Hướng Nhật lập tức nhớ lại bộ dáng không vừa ý của tiểu mỹ nữ cảnh sát lúc bên trong phòng thay đồ, nguyên nhân chỉ có thể tên thanh niên lòe loẹt này mả ra. Chắc do chỉ số thông minh của tên này cao cỡ chim khổng tước đực (ăn mặc cũng giống mấy con khổng tước đang động dục - Tác giả), nhưng nếu hắn biết được vị trí tàng hầm ngầm, như vậy hẳn địa vị cũng không thấp. Lúc trước thấy tên này nói chuyện với mãnh nam có hình xăm thanh long có chút khép nép, cứ tưởng hắn chỉ là tiểu đệ ở đây, không ngờ hắn ở nơi này cũng có chút địa vị.

- Quyết Ngư, nói với tên kia, lập tức quỳ xuống xin lỗi vị tiểu thư này. - Hướng Nhật chỉ vào tiểu mỹ nữ cảnh sát bên cạnh.

Quyết Ngư không do dự mà y lời Hướng Nhật phiên dịch. Lá gan hắn hiện giờ đã nở to ra mấy chục lần so với lúc mới bước vào đây, đơn giản chỉ vì Hướng Nhật quả thật quá phi thường.

Thanh niên lòe loẹt nghe xong, lập tức vẻ mặt tức giận lập tức hiện lên, xăn tay áo, chuẩn bị túm cổ áo Hướng Nhật. Có lẽ mấy động tác này hắn đã quá thuần thục nên mấy tên tiểu đệ cũng không tiến lên hỗ trợ. Hướng Nhật không nhanh không chậm rút khẩu súng trong thắt lưng ra nhắm về phía thanh niên ăn mặc lòe loẹt, làm cho tên kia đứng sững tại chỗ. Trong tay Hướng Nhật là một khẩu súng lục màu bạc, thân súng lóe ra chút ánh sáng. Khẩu súng này so với mấy khẩu súng lục bình thường trông dữ tợn hơn nhiều, chỉ có thể nói đây quả thực là đại hung khí.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận