Đỉnh Cấp Lưu Manh


Phòng họp tại tầng trệt của tòa nhà quản lý khu đô thị Bắc Hải.

Lúc này đã có 14 người ngồi quanh một bàn tròn to đồ sộ.

Hướng Nhật ngồi vào chiếc ghế quyền lực nhất, đối diện với bảng thuyết trình.
Người đầu tiên khai màn cuộc họp là Tô Úc:
- Xin chào tất cả quý vị có mặt ở đây, tôi tên là Tô Úc, theo sự chỉ đạo của Hướng tiên sinh, tôi là người chịu trách nhiệm mở đầu cuộc họp của chúng ta.

Trước khi tôi đưa ra ý kiến, xin mời quý vị hãy xem đoạn video sau đây.
Tô Úc nói và dùng tay mở máy chiếu, trên bảng thuyết trình hiện ra khung cảnh từ trên cao của toàn bộ khu đô thị Bắc Hải, đây là một mảnh đất thuộc quận Ngân Hải, nằm ở ngoài cùng hướng Nam của quận này và giáp với biển, phía Tây lại giáp với mũi nhọn ở tận cùng của thành phố Bắc Hải, đây là một khu vực chỉ toàn đồi núi, rừng già kéo dài đến tận biển.

Các đường biên cũ bất ngờ bị xóa đi, trên màn hình xuất hiện đường biên màu đỏ mới toanh, đánh dấu ranh giới của dự án khổng lồ có tên mới là khu đô thị Hướng Nhật.

Đến đây màn hình dừng lại, Tô Úc nói:
- Như mọi người đang thấy trên màn hình, tên của dự án mà chúng đang thực hiện có tên gọi là Khu đô thị Hướng Nhật.

Dự án này được đầu tư bởi Hướng tiên sinh, do Hướng tiên sinh làm chủ và chịu toàn bộ trách nhiệm.
Tô Úc dõng dạc nói, nàng đặc biệt nhấn mạnh những nội dung quan trọng.

Nghỉ một chút, giọng nói truyền cảm, có sức lan tỏa của nàng tiếp tục vang lên:
- Các đường biên màu đỏ cho chúng ta thấy dự án mới sẽ lấy luôn một phần quả đồi, như vậy vị trí địa lý mà chúng ta tiếp quản sẽ bắt đầu từ tận cùng hướng Tây kéo dài sang hướng Đông và ráp với biển nam.

Trong đó diện tích đồi núi là 1000 ha và diện tích đất liền 1000 ha.

Đây là một dự án khổng lồ, cực kỳ quan trọng và sẽ có sức ảnh hưởng lớn trên toàn thế giới nếu chúng ta làm tốt.

Tô Úc ngưng lại đồng thời đưa cặp mắt long lanh nhìn Hướng Nhật, nở nụ cười tươi:
- Sau đây tôi xin nhường phần thuyết trình tiếp theo cho Hướng tiên sinh.

Cảm ơn mọi người đã lắng nghe.
Những tiếng vô tay vang lên không ngừng, mọi người đều thấy phần thuyết trình của nàng dễ hiểu và có tính thuyết phục cực kỳ ấn tượng.
Hướng Nhật ngồi kế bên nàng, vừa thấy nàng nói xong hắn liền nắm lấy bàn tay nhỏ nhắn và thì thào bên tai nàng:
- Làm tốt lắm cô bé!
Câu nói đơn giản nhưng lại khiến Tô Úc sướng như lên tận mây xanh, sắc mặt cũng vì thế mà tràn đầy cảm hứng, rực rỡ và quyến rũ hơn hẳn.
Hướng Nhật thì thào to nhỏ với Tô Úc xong, vẻ mặt tràn đầy hưng phấn nhìn mọi người:
- Xin chào mọi người.

Như Tô chủ tịch đã giới thiệu qua và ở đây tất cả mọi người đều biết tôi rồi, vì vậy chúng ta trực tiếp đi vào chủ để chính.
Kéo chiếc latop lại gần, Hướng Nhật mở phần quay cận cảnh một số khu vực của dự án rồi tiếp tục nói:
- Với mục tiêu xây dựng một thành phố thu nhỏ, tôi muốn dự án của chúng ta có tất cả mọi thứ mà một thành phố có.

Ngoài ra phải có thêm 1 viện nghiên cứu khoa học, 1 khu biệt thự cao cấp dành riêng cho tôi và người nhà, 1 khu biệt thự cao cấp dành cho các lãnh đạo cấp cao, 1 khu trung cư dành riêng cho nhân viên của khu đô thị.
Nói đến đây Hướng Nhật bày ra nét mặt cực kỳ sảng khoái, trước đây hắn đã có suy nghĩ cần phải gom hết tất cả bạn gái của hắn về một chỗ, và để làm được điều đó hắn cần phải xây dựng một nơi mà có tất cả mọi thứ, bao gồm văn phòng làm việc, tòa cao ốc, trung tâm thương mại, hệ thống siêu thị, cửa hàng tiện lợi, trung tâm thời trang, dịch vụ tài chính, bệnh viện, trường học, chỗ ở, nhà hàng, cafe, bar, sân golf, sân vận động, phòng gym, công viên, hồ bơi, khu ngắm cảnh hóng mát...!Tất cả các loại hình trong nhóm tài chính, thương mại, dịch vụ, công nghiệp, khoa học, văn hóa, giáo dục, cư trú, giải trí đều phải có để khiến nơi này trở nên thu hút, nổi tiếng, chỉ có như vậy mới đáp ứng được nhu cầu của mỗi nàng.

Vừa khéo gần đây toàn bộ Hải Tặc đều bị bế đi, trong khi đó King lại muốn hắn quản lý bọn chúng sau khi kết thúc thời gian giam giữ.

Nghĩ tới số lượng hơn 22 ngàn người, Hướng Nhật quyết định làm ngay dự án khổng lồ là xây dựng khu đô thị, chỉ có như vậy mới tiện quản lý số lượng lớn con người.
Hắn đơn giản chỉ cần nói với King vài câu, ngay lập tức được sự đồng ý của ông ta với một điều kiện lợi nhuận chia đôi.

Trong đó Ngân hàng Thế Giới sẽ đầu tư toàn bộ kinh phí, còn hắn chỉ việc đứng tên làm chủ thế là xong.

Đây có thể nói là việc mang lại cho hắn siêu lợi nhuận, tự dưng chả mất đồng nào mà mỗi tháng còn thu về hàng trăm triệu đô la Mỹ, chưa kể hắn cho Tô Úc làm lãnh đạo cấp cao của khu đô thị, đợi đến khi nơi này vươn tầm ra thế giới thì chắc chắn uy tín của Tô Úc sẽ tăng cao và tập đoàn Hướng Nhật sẽ ngày càng có lợi thế để phát triển.


Tiền cứ như vậy đổ vào túi hắn không ngừng nghỉ, nghĩ như vậy hắn không vui sao được.
Hướng Nhật nhìn quanh một lượt rồi tiếp tục nói:
- Mặc dù tôi là chủ nhưng tôi rất bận cho nên tôi chỉ định Tô chủ tịch là người thay thế tôi quyết định tất cả mọi việc những lúc tôi vắng mặt.

Sau đây nàng sẽ có chức danh là giám đốc cty TNHH Khu đô thị Hướng Nhật.

Hầu Tử có nhiệm vụ giám sát mọi hoạt động của cty và làm theo yêu cầu của giám đốc Tô.

Như vậy Hầu Tử sẽ là phó giám đốc.
Hướng Nhật nhìn một vòng rồi tiếp tục nói:
- Những người còn lại sẽ được phân công công việc như sau.

Serena chịu trách nhiệm về việc quản lý tài chính, chi tiêu tiền đầu tư.

Dylan có nhiệm vụ bảo vệ mọi thứ trong địa bàn của cty.

Kiến trúc sư Goro, đạo diễn Paul Pierce chịu trách nhiệm thiết kế, thi công cơ sở hạ tầng.

Giáo sư Ivan có nhiệm vụ xây dựng Viện nghiên cứu khoa học, đồng thời là cố vấn khoa học cho mọi công trình của dự án.

Nhã Lan có nhiệm vụ hợp tác với giáo sư Ivan, cụ thể là hai người sẽ củng cố, bổ sung cho nhau các thiếu sót trong quá trình xây dựng Viện nghiên cứu khoa học và các vấn đề khác liên quan đến dự án.

Những người còn lại chúng ta nghe theo sự sắp xếp của Tô giám đốc.


Mong mọi người hợp tác với nhau vui vẻ và chúc cho dự án của chúng ta sớm hoàn thành.
Hướng Nhật ngưng lại, nhìn quanh một vòng thấy nét mặt ai cũng tỏ ra hài lòng, không hề có chút khó chịu nào được thể hiện ra:
- Có ai có ý kiến gì về việc phân công công việc không?
Chờ một lúc không thấy ai nói gì, Hướng Nhật tự tin nói:
- Rất tốt! Các việc khác như tuyển dụng nhân sự, phối hợp với đối tác thứ 3, huy động máy móc gì đó thì mọi người tự bàn bạc với nhau nhé.

Cảm ơn tất cả!
Liên tiếp những tràng vỗ tay được vang lên sau khi Hướng Nhật kết thúc phần công việc của hắn.

Kéo Tô Úc lại gần, hắn thì thào:
- Anh có việc phải đi trước, việc còn lại làm giúp anh nhé.

Có vấn đề về an ninh em gọi Dylan, vấn đề tài chính có Serena.

Còn lại em biết mình phải làm gì mà đúng không?
Hướng Nhật nhắc vào trọng tâm 2 vấn đề là an toàn và tiền bạc, 2 cái quan trọng nhất đều đã có người lo.

Chỉ cần có 2 điều đó thì làm bất cứ việc gì cũng được.
- Dạ! Em biết.
Tô Úc đương nhiên hiểu ý Hướng Nhật.

Có nghĩa là tiền bạc nàng không cần phải lo lắng, an ninh cũng không cần bận tâm.

Tất cả những việc quan trọng đều đã có người đứng đầu đảm nhận, việc của nàng chỉ cần phối hợp với họ rồi đưa ra quyết định cuối cùng là được.

Nghĩ đến đây nàng càng thêm cảm thấy khâm phục Hướng Nhật, đúng tác phong của người đứng đầu, tất cả mọi việc đều giao cho cấp dưới xử lý, bản thân chỉ cần đứng từ xa quan sát là đủ.
- Ngay bây giờ anh đi luôn sao?
Tô Úc lưu luyến hỏi.
Nhìn nét mặt buồn bã của nàng, Hướng Nhật bỗng thấy rung động, lúc này tuyệt đối không thể nói bừa, nếu không sẽ khiến nàng thất vọng, phải biết rằng không bao giờ được để người phụ nữ mình yêu phải đau buồn.
- Mẹ anh ở nhà đang làm cơm, anh về ăn cơm với gia đình.


Em có muốn về cùng anh không?
Hướng Nhật nói ra lời này cũng không phải là nói dối, sự thật là chút nữa hắn phải qua gặp cha mẹ, nếu Tô Úc đồng ý thì hắn sẵn sàng đưa nàng đi ra mắt cha mẹ.
- Ôi!
Tô Úc giật mình, đỏ mặt tía tai.
- Như vậy đường đột quá, em còn chưa chuẩn bị tinh thần gì đây này.

Hơn nữa công việc ở đây em còn chưa biết khi nào mới xong.
Tô Úc nhất thời bị câu nói của Hướng Nhật làm cho lúng túng, đây là ra mắt cha mẹ chồng tương lai đấy, sao nàng có thể tùy tiện được, phải chuẩn bị tâm lý, tinh thần, trang phục, quà cáp nữa chứ.

Trời ạ, làm sao mà làm được ngay bây giờ đây?
- Nếu vậy để lúc khác anh dẫn em đi gặp cha mẹ anh, chúng ta còn nhiều thời gian, không cần vội.
Kế hoạch đánh bẫy tâm lý đã xong, thấy Tô Úc đã bình tĩnh trở lại, Hướng Nhật bồi thêm một câu:
- Tối nay 8 giờ đi dạo phố cùng anh nhé.
Quả nhiên Tô Úc gật đầu lia lịa, nhưng ánh mắt vẫn còn chút lo lắng:
- Anh sẽ không buồn chuyện em không thể ra mắt cha mẹ anh ngay hôm nay chứ?
- Làm sao anh nỡ làm thế, anh thương em còn không hết nữa là.
Nghe xong câu này Tô Úc gắng nhịn cười mà không được, đồng thời trong lòng chỉ thấy toàn là ngọt ngào:
- Thật không? Hay anh chỉ giỏi nịnh thôi?
- Làm sao anh dám!
Hướng Nhật đứng dậy âu yếm xoa đầu nàng và hôn nhé lên trán.
- Tối nay gặp em sau nhé, anh phải đi đây.
- Dạ! Gặp anh sau!
Tô Úc cười tươi vẫy tay chào hắn.

Tuy rằng bề ngoài nàng còn giữ phong độ và khí chất của người phụ nữ xinh đẹp thành đạt nhưng trong lòng nàng thì đang sướng điên lên, nếu không có ai trong phòng ngay lúc này, nàng dám chắc nàng sẽ nhảy mumúa điên cuồng một hồi để bộc lộ hết niềm vui sướng này.

Giống như khi chúng ta ở trong nhà tắm cũng thường làm những chuyện rất ngớ ngẩn.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui