Đỉnh Cấp Khí Vận Lặng Lẽ Tu Luyện Ngàn Năm FULL


- Hàn lão đệ, sau này ngươi nhất định phải ủng hộ ca ca, ta biết sở dĩ ngươi bảo hộ thiên đạo, chỉ là muốn có được sự che chở của thiên đạo, ta đến bảo hộ thiên đạo, thiên đạo bảo hộ ngươi, chúng ta liên thủ, nhất định có thể cùng tới đại đạo.

Bàn Tâm hùng tâm vạn trượng nói.

Lần này Hàn Tuyệt chủ động nhường thánh vị cho hắn, khiến hắn nhìn thấy hy vọng.

Nếu có thể lôi kéo Hàn Tuyệt, thiên đạo sẽ do hắn định đoạt!
Bàn Tâm chỉ nghĩ một chút thôi cũng rất kích động rồi.

Hàn Tuyệt hỏi:
- Vì sao ngươi lại muốn nắm giữ thiên đạo như vậy, ta thấy ngươi quả thật không phải nhân tài quản lý thiên đạo.

Bàn Tâm mặt không đỏ tim không đập, nói:
- Tài năng thì có thể rèn luyện, nhưng cuối cùng cũng là lựa chọn, Huyền Đô Thánh Tôn làm gì có tài năng, lão sư của hắn chính là Lão Tử của Quy Khư Thần Cảnh.

- Ta thì khác, ta chính là hậu duệ của Bàn Cổ, bảo hộ thiên đạo chính là thủ hộ Bàn Cổ Cự Thần.

Hàn Tuyệt hỏi:
- Sau khi ngươi thống nhất thiên đạo sẽ làm gì?
Tới rồi!
Bàn Tâm cố nén kinh hỉ, hắn cảm thấy mình sắp thành công rồi.

Hắn không vội vã trả lời, mà là suy tư một chút, sau đó mới nói:

- Đường lối phát triển hỗn độn của Huyền Đô là đúng, nhưng thiên đạo muốn thực sự đứng vững ở hỗn độn thì vẫn phải tìm chỗ dựa, khi phát triển thiên đạo, ta đồng thời cũng sẽ mưu cầu một chỗ dựa lớn cho thiên đạo, một chỗ dựa có thể chấn nhiếp Quy Khư Thần Cảnh, mục tiêu bước đầu bước đầu là Đại Đạo Thần Linh cổ xưa, mặc dù Đại Đạo Thần Linh là cùng cảnh giới với Đại Đạo Thánh Nhân, nhưng những Đại Đạo Thần Linh cổ xưa này đều có lực lượng trấn áp Đại Đạo Thánh Nhân.

Hàn Tuyệt mỉm cười.

Bàn Tâm cũng cười hỏi:
- Hàn lão đệ có đồng ý với suy nghĩ này của ca ca không?
Hàn Tuyệt đột nhiên nâng chưởng, đánh vào người Bàn Tâm.

Bàn Tâm chưa kịp phản ứng, trong nháy mắt đã bị cố định, một thân pháp lực bị Thái Dịch Phong Ấn Chưởng phong ấn, linh hồn cũng không thể độn ra khỏi nhục thân.

- Ngươi!
Bàn Tâm trợn tròn mắt, mặt lộ vẻ không thể tin nổi.

Hàn Tuyệt không nói gì, trực tiếp mang hắn tới trong đạo quán ở Bách Nhạc Tiên Xuyên.

Bàn Tâm bị ném vào trong Hồng Mông Thiên Lung, mắt nhìn chằm chằm Hàn Tuyệt, ánh mắt đầy vẻ khó hiểu, kinh sợ, mê mang.

Khó hiểu là vì sao Hàn Tuyệt lại xuất thủ!
Kinh sợ là thực lực của Hàn Tuyệt!
Mê mang là dựa vào gì mà Hàn Tuyệt có thể trực tiếp trấn áp hắn?
Trở lại trong đạo quán, Hàn Tuyệt thở phào nhẹ nhõm.

Lần này không ai có thể cứu được Bàn Tâm!
Hàn Tuyệt đối mặt với ánh mắt của Bàn Tâm, bình tĩnh nói:
- Muốn trách thì trách lời nói vừa rồi của ngươi, lựa chọn của ngươi khiến ta bất an.

Bàn Tâm cắn răng hỏi:
- Ngươi rốt cuộc là ai!
Lúc này, hình tượng của Hàn Tuyệt ở trong lòng hắn đã biến thành thần bí khó lường.

Hơn hai mươi vạn năm trước, khi lần đầu gặp Hàn Tuyệt, kẻ này vẫn chỉ là một con kiến.

Hiện giờ hắn đã tung hoành ở Tự Tại Thánh Nhân cảnh, Hàn Tuyệt lại có thể thoải mái trấn áp hắn, điều này chứng tỏ cái gì?
Chứng tỏ Hàn Tuyệt ít nhất cũng là Đại Đạo Thánh Nhân!
Hơn hai mươi vạn năm ngắn ngủi, một phàm nhân không thể tu luyện đến Đại Đạo Thánh Nhân được!
Chỉ có một khả năng, bản thân Hàn Tuyệt chính là đại năng!
Bàn Tâm biết mấy vị Đại Đạo Thánh Nhân thích để phân thân hoặc là pháp tướng chuyển thế, bố cục ở các của hỗn độn.

Hàn Tuyệt tuyệt đối là một trong số đó.

Đối mặt với câu hỏi của Bàn Tâm, Hàn Tuyệt cười cười, sau đó thì phong ấn cả miệng của hắn.


Tiếp theo, Hàn Tuyệt nhắm mắt lại, bắt đầu một lần bế quan tu hành.

!
Sâu trong hỗn độn, Đại Đạo Chi Tháp.

Trải qua hơn vạn năm phát triển, Đại Đạo Chi Tháp đã thành thế, phạm vi ức vạn dặm tụ tập các loại đảo di động, kiến trúc nhiều như tinh thần.

Đại Đạo Chi Tháp, trong cung điện ở tầng một.

Chu Phàm va Tà Thiên Đlà tụ tập trong điện, không có người thứ ba.

Chu Phàm hỏi:
- Hàn Thác đâu rồi?
Đối với vị tiểu sư đệ này, hắn vẫn rất để ý.

Hàn Thác chính là con trai của Hàn Tuyệt, tất nhiên được coi là tiểu sư đệ của hắn.

Tà Thiên Đế nói:
- Đang trùng kích chứng đạo.

Chu Phàm hài lòng cười nói:
- Chứng đạo, cũng không tệ lắm, nếu sư phụ ta biết được, chắc sẽ rất cao hứng.

Tà Thiên Đế cũng cười cười.

Chu Phàm nhìn Tà Thiên Đế, ý vị thâm trường nói:
- Bệ hạ, ta đột nhiên không nhìn thấu ngươi, hiện giờ ngươi rốt cuộc là theo ai lăn lộn?
Uy danh của thiên đình ở Hắc Ám Cấm Khu càng lúc càng lớn, đoạn thời gian trước, thiên binh thiên tướng khi đang chinh chiến không ngờ dẫn tới Bất Tường Tà Túy, việc này đã kinh động tới toàn bộ hỗn độn, biểu thị thiên đình đã là quái vật lớn, cho dù là những Đại Đạo Thánh Nhân đó của Quy Khư Thần Cảnh cũng không thể không nhìn thẳng Tà Thiên Đế.

Hai tay Tà Thiên Đế chắp sau lưng, đế bào bay phần phật, nhẹ giọng cười nói:

- Chưa theo ai lăn lộn cả, chỉ là tranh mệnh số thôi.

- Tranh mệnh số.

Chu Phàm như hiểu ra gì đó.

Bọn họ đã siêu thoát, thiên đạo có thể tự do ngao du hỗn độn, xuyên qua quá khứ tương lai, có thể nhìn thấy thiên hạ thương sinh.

Cảnh giới như vậy, là bọn họ trước kia chưa từng nghĩ đến, nhưng cho dù là như vậy, vẫn bị mệnh số vây khốn.

Tà Thiên Đế cười nói:
- Được, không nói những cái không có ý nghĩa này nữa, hôm nay tìm ngươi, là muốn cùng mưu đồ một lĩnh vực thần bí từ thi hài của Hỗn Độn Ma Thần cổ xưa biến thành, bên trong cất giấu đại cơ duyên, thiên đình của trẫm nếu ăn một mình, tổn thất nhất định rất thảm trọng, nếu chia cho ngươi một chén canh đậu, hợp tác lúc trước, chắc ngươi đã thấy thành ý của trẫm rồi, có muốn hành động không?
Chu Phàm hỏi:
- Vị đại năng thần bí đó cũng muốn xuất thủ à?
Tà Thiên Đế gật đầu, nói:
- Không có hắn, trẫm cũng không dám.

- Được, Đại Đạo Chi Tháp cũng tham dự.

Chu Phàm đáp ứng đáp ứng, hắn không phải có lòng tin đối với Tà Thiên Đế, mà là vị đại năng thần bí kia.

Hắn tò mò hỏi:
- Vị đại năng đó rốt cuộc là ai? Có liên quan tới Bất Tường Tà Túy à?


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận