Liễu Kình Vũ nhận cuộc gọi.
Âm thanh của Đới Giai Minh từ đầu bên kia điện thoại truyền ra, trong đó còn mang theo một chút tức giận:
– Liễu Kình Vũ, việc này là sao? Chủ tịch Hoàng phản ánh với tôi nói rằng Ủy ban nhân dân thành phố bọn họ cực khổ vì huyện Thuỵ Nguyên tìm nhà đầu tư nhưng lại bị huyện các anh từ chối, còn bị nhà đầu tư trên tivi phản ánh sự bất mãn với huyện Thuỵ Nguyên. Việc này ảnh hưởng vô cùng ác liệt đấy.
Liễu Kình Vũ chỉ thản nhiên nói:
– Bí thư Đới, việc này tôi cho rằng huyện Thuỵ Nguyên chúng tôi không có sai.
Đới Giai Minh sắc mặt trầm xuống:
– Không có làm sai, vì sao?
Liễu Kình Vũ đem toàn sự việc đã trải qua rõ ràng rành mạch giải thích một lần. Sau khi nói xong, giọng của Liễu Kình Vũ có chút kích động nói:
– Bí Thư Đới, tôi biết Thuỵ Nguyên thật sự đang rất cần tiền, hiện tại số tiền đầu tư thật sự đã gặp chút khó khăn, nhưng huyện Thuỵ Nguyên chúng tôi mục đích làm ra đường cao tốc này là vì nhân dân, mà không phải trở thành nơi thu lợi của bất kỳ công ty tài chính nào đầu tư vào Hoa Hạ. Chúng ta không thể làm mướn không công. Huống chi ngân hàng Suzuki đưa ra điều kiện hết sức ngạo mạn và khoa trương, trong khi chúng ta đã đầu tư được ba phần năm tiền đầu tư, bọn họ lại yêu cầu được khống chế toàn bộ cổ phần, bọn họ làm vậy có khác gì cướp đâu.
Bí thư Đới, giống như vậy Hoa Hạ chúng ta thiệt thòi không đủ sao? Tại sao Hoa Hạ có nhiều xí nghiệp dân tộc như vậy cuối cùng cũng trở thành vật đầu tư của người nước ngoài, dẫn đến các công ty nước ngoài không ngừng tiến hành lũng đoạn các xí nghiệp đó, đặc biệt là ngành thực phẩm. Do đó có thể khống chế toàn bộ giá cả của thị trường tùy ý tăng lên. Tại sao lại như vậy, ngoại trừ ảnh mắt thiển cận hoặc do muốn tư lợi mà ra, tôi còn có thể nói gì nữa đây. Người khác làm thế nào tôi mặc kệ, nhưng huyện Thuỵ Nguyên tuyệt đối không thể chấp nhận yêu cầu của ngân hàng Suzuki được. Chỉ cần Liễu Kình Vũ tôi còn làm Bí thư huyện Thuỵ Nguyên một ngày thì tôi tuyệt đối không đáp ứng yêu cầu của họ.
Liễu Kình Vũ nói xong, Đới Giai Minh bên kia trầm mặc xuống. Cho đến lúc này, Đới Giai Minh cũng mới thật sự hiểu vấn đề mà Liễu Kình Vũ lo lắng, trong ánh mắt của ông hiện lên sự trân trọng. Ông không thể không thừa nhận, trên nhiều vấn đề, Liễu Kình Vũ tuy rằng tuổi còn trẻ, nhưng hắn lại có tầm nhìn rất xa, so với rất nhiều lãnh đạo Thành ủy còn phải thua xa.
Cho dù hiện tại, gần như toàn bộ các Ủy viên thường vụ thành ủy Nam Hoa đều cho rằng Liễu Kình Vũ làm việc quá đáng, không trân trọng nhà đầu tư khó gặp như thế này, nhưng Đới Giai Minh sau khi chính thức nghe xong Liễu Kình Vũ nói, ông ta đã bị Liễu Kình Vũ thuyết phục.
Đới Giai Minh trầm giọng nói:
– Liễu Kình Vũ, anh nói không sai, thành phố Nam Hoa chúng ta và huyện Thụy Nguyên chính xác cần phát triển, chính xác cần làm đường, nhưng tuyệt đối không thể hy sinh tương lai và ích lợi của dân chúng làm cái giá đến phát triển, càng không thể vì chiến tích của ai đó mà trả giá đắt như vậy. Anh cứ làm theo cách suy nghĩ của anh, tôi ủng hộ anh.
Cúp điện thoại, Đới Giai Minh trực tiếp gọi cho Chủ tịch thành phố Hoàng Lập Hải:
– Đồng chí Hoàng Lập Hải, tôi vừa gọi cho Liễu Kình Vũ tìm hiểu. Tôi cho rằng Liễu Kình Vũ làm việc không có bất kỳ vấn đề gì cả, cho nên, vào buổi họp Uỷ viên ngày mai không cần thiết phải bàn về vấn đề hạng mục này nữa. Huyện Thụy Nguyên người ta làm rất tốt, thành phố không ai có thể chủ đạo hạng mục của người ta được. Thành phố có thể cử người đi giam sát, chỉ cần Thuỵ Nguyên không vi phạm các quy trình hay hạng mục liên quan, thành phố tuyệt đối không được tự tiện can thiệp hạng mục này.
Nói xong, Đới Giai Minh trực tiếp cúp điện thoại.
Đầu bên kia điện thoại, Hoàng Lập Hải lập tức ngây người tại chỗ. Y thật không ngờ, sau khi Đới Giai Minh xem TV, dưới áp lực lớn như vậy lại vẫn đứng về phía Liễu Kình Vũ, như thế xem ra, chuyện này thật sự có chút phiền phức rồi.
Ngay tại thời điểm Hoàng Lập Hải đang trầm tư, Giám đốc Aso gọi đến:
– Chủ tịch Hoàng, tôi là Aso, tình hình huyện Thuỵ Nguyên thế nào rồi?
Hoàng Lập Hải cười khổ nói:
– Chủ tịch Aso, sự việc lần này có chút khó khăn rồi. Bí thư Đới có vẻ đã bị quan điểm của Liễu Kình Vũ thuyết phục rồi, đã cự tuyệt tại hội nghị thường vụ thảo luận vấn đề tiếp tay cho hạng mục này rồi. Chuyện này tôi chỉ có thể giúp ông đến đây thôi, sau này ông phải dựa vào khả năng của mình rồi.
Aso sau khi nghe xong chỉ có thể thở dài một tiếng nói:
– Haizzz, xem ra lịch sử vài thập niên trước khiến cho người Hoa đối với người Nhật Bản chúng tôi hiểu lầm rất sâu, việc này hoàn toàn không cần phải như vậy đâu mà, Nhật Bản chúng tôi và Hoa Hạ đáng lý phải thân thiết mới đúng.
Hoàng Lập Hải giữ vững trầm mặc.
Aso nói tiếp:
– Được, tôi biết rồi, tôi tự mình đi tìm Liễu Kình Vũ đàm phán.
Bóng đêm mông lung, thời gian đã là 22h đêm, Liễu Kình Vũ đang tựa vào đầu giường xem TV, điện thoại di động của hắn bỗng vang lên.
Liễu Kình Vũ lấy điện thoại di động ra xem, là một số điện thoại xa lạ, hắn trực tiếp bắt máy.
Giọng của Aso từ đầu bên kia điện thoại truyền ra:
– Bí thư Liễu, tôi bây giờ đã đến huyện Thuỵ Nguyên, tôi muốn bàn về hạng mục đường cao tốc với riêng cá nhân anh.
Liễu Kình Vũ thản nhiên nói:
– Thành thật xin lỗi, tôi hiện tại bận rộn nhiều việc, nếu muốn nói công chuyện, mời ông tìm tôi trong thời gian làm việc.
Nói xong, Liễu Kình Vũ trực tiếp cúp điện thoại.
Đầu bên kia điện thoại, Aso tức giận tới mức trực tiếp quăng điện thoại trên mặt đất, tức giận quát:
– Khốn kiếp, Liễu Kình Vũ, anh cho rằng anh là ai, lại dám cúp điện thoại của tôi, tôi sẽ khiến cho anh hối hận.
Tối hôm đó, Liễu Kình Vũ vẫn khó có thể ngủ, dù sao hiện tại việc đầu tư bỏ vốn vào đường cao tốc tuy rằng đã hoàn thành ba phần năm, nhưng còn thiếu 2 tỷ tài chính vẫn không có tiến triển. Liễu Kình Vũ căn bản không ngủ được, trong đầu vẫn đang suy nghĩ đi đến đâu gom góp khoản tài chính 2 tỷ này.
Nhưng mà, Liễu Kình Vũ cũng không biết rằng, ngay tại thời đểm hắn nằm ở trên giường trằn trọc khó ngủ, thì truyền thông Nhật Bản đang đưa tin ngân hàng Suzuki và Thuỵ Nguyên đàm phán thất bại. Trong khi đưa tin, phóng viên dùng thái độ rất phẫn nộ nói:
– Ngân hàng Suzuki vì muốn đầu tư hạng mục này, Giám đốc Aso đã trực tiếp đến đàm phán hết sức thành ý với Bí thư huyện Thuỵ Nguyên Liễu Kình Vũ, nhưng mà, Liễu Kình Vũ đã trực tiếp nói rằng, nếu muốn đầu tư hạng mục này, nhất định phải cho anh ta 8% cổ phần, đồng thời phải trả cho anh ta 50 triệu tiền hoa hồng, chỉ có như vậy anh ta mới đồng ý điều kiện của ngân hàng Suzuki. Ngân hàng Suzuki đối với yêu cầu của Liễu Kình Vũ hết sức phẫn nộ, thể hiện bản thân là nhà đầu tư quốc tế, từ chối điều kiện của anh ta. Hôm nay công khai đàm phán, Liễu Kình Vũ đã từ chối ngân hàng Suzuki đầu tư. Sau đó, Liễu Kình Vũ còn tuyên bố chỉ cần anh ta còn ở huyện Thụy Nguyên nhậm chức Bí thư huyện ủy một ngày, chỉ cần ngân hàng Suzuki không đáp ứng điều kiện xảo trá của anh ta, huyện Thụy Nguyên vĩnh viễn sẽ không để cho ngân hàng Suzuki tiến vào thị trường huyện Thụy Nguyên.
Sau khi đưa tin, phóng viên còn bình luận thêm:
– Rất khó tưởng tượng, một người Bí thư huyện chỉ có tư lợi như vậy, huyện Thuỵ Nguyên làm sao có thể phát triển được? Tại sao Hoa Hạ có nhiều cán bộ nhìn thấy nhà đầu tư lại muốn thu lợi như vậy?
Bản tin và lời bình luận chỉ trong một đêm, tất cả truyền thông Nhật Bản đều trở nên điên cuồng đưa tin, hầu như chỉ trong một đêm, Bí thư Liễu Kình Vũ của huyện Thuỵ Nguyên trở thành tâm điểm của báo chí Nhật Bản.
Đối với tính xác thật của tin tức này, người Nhật không cử người đi xác minh. Bởi vì truyền thông Nhật Bản có một đặc điểm, đó chính là khi họ đưa tin, đối với họ sự chân thật của sự việc như thế nào họ không quan tâm, họ quan tâm đó chính là toàn bộ sự việc có trờ thành chủ đề nóng không, có thể trở thành lợi ích cho quốc gia và doanh nghiệp Nhật Bản không. Nguyên nhân rất đơn giản, truyền thông Nhật Bản nắm giữ tập đoàn tài chính trong tay.
Rất nhanh, sự việc ở huyện Thuỵ Nguyên nhanh chóng nóng lên, cũng bắt đầu xuất hiện tại các diễn đàn cũng như một số trang web trong nước.
Sáng ngày hôm sau, liên quan đến việc Bí thư Liễu Kình Vũ huyện Thuỵ Nguyên vì lợi ích cá nhân mà đàm phán thất bại nhanh chóng truyền khắp Hoa Hạ.
Tên của Liễu Kình Vũ lập tức bị đứng mũi chịu sào.
8h30 sáng, giám đốc Aso với khuôn mặt đắc ý ngồi trên ghế, một bên uống trà Nhật, một bên vừa đắc ý xem tin tức trên các diễn đàn. Y biết rằng, hôm qua y tốn 100.000USD tạo ra tin tức giả tại Nhật Bản hiện giờ đã tạo ra hiệu ứng bươm bướm tại Hoa Hạ. Y tin rằng, chỉ cấn tin tức được lăng xê tốt thì Liễu Kình Vũ có thể sẽ bị cách chức. Đến lúc đó, chỉ cần thay đổi một vị lãnh đạo khác thay thế đàm phán với ngân hàng Suzuki, thì chắc chắn y có thể nắm được hạng mục này.
Thân là Giám Đốc ngân hàng Suzuki, Aso có khứu giác buôn bán vượt mức quy định. Y đã biết chiến lược quy hoạch huyện Thuỵ Nguyên, y tin rằng, chỉ cần chiến lược này có thể thực thi, thì đường cao tốc từ Huyện Thuỵ Nguyên đến thành phố Nhạc Sơn sẽ trở thành con đường kiếm tiền. Aso đối với tính cách người Hoa Hạ rất là hiểu rõ, y biết rằng, chỉ cần người Hoa Hạ hạ quyết tâm, thì chiến lược quy hoạch Thuỵ Nguyên sẽ thành công.
Đây cũng là lí do y muốn nắm chủ quyền trong chỉ đạo và kinh doanh hạng mục đường cao tốc của Thuỵ Nguyên. Y còn muốn nhúng tay vào dự án kiến thiết sau này. Y cho rằng, chỉ cần nắm được quyền chủ đạo trong hai hạng mục này thì ngân hàng Suzuki sẽ nắm giữ quyền lợi kinh doanh rộng lớn, thậm chí có thể gián tiếp không chế giao thông trung tâm khu vực Đông Bắc Hoa Hạ.
Sau khi xem một lúc tin tức, Aso cầm điện thoại gọi lại cho Hoàng Lập Hải, cười nói:
– Chủ tịch Hoàng, tin tức trên mạng ông đã xem chưa? Vấn đề của Liễu Kình Vũ rất nghiêm trọng nhỉ, thành phố của ông có cần lập ra đội điều tra để điều tra sự việc này không?
Hoàng Lập Hải giờ phút này cũng đã thấy được tin tức trên internet, hơn nữa báo Nam Hoa chiều qua cũng đã báo cáo tin tức này. Tuy rằng vẫn ghi chú tin lấy từ trên mạng chưa được xác thực, nhưng thực chất ảnh hưởng rất lớn.
Hoàng Lập Hải gật gật đầu nói:
– Ừ, tôi biết rồi. Lúc nữa chúng tôi lập tức sẽ mở cuộc họp hội nghị Uỷ ban thường vụ, tôi sẽ đề xuất việc này tại hội nghị.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...