Nhìn bóng Trình Thiên Hoành đi xa dần, Liễu Kình Vũ cười nhạt, ánh mắt dần trở nên sắc lạnh.
Tuy thời gian tiếp xúc với Trình Thiên Hoành không lâu, nhưng qua hai lần tiếp xúc ngắn ngủi, Liễu Kình Vũ đã có những nhận thức đầu tiên về tính cách của Trình Thiên Hoành. Trong hai lần đối đầu, tuy Trình Thiên Hoành luôn ở trong thế yếu tuyệt đối, nhưng Liễu Kình Vũ cũng cảm nhận một cách sâu sắc rằng với loại người như Trình Thiên Hoành, hắn không thể bất cẩn lơ là một giây phút nào, vì y là loại người biết mềm nắm rắn buông. Vả lại, trong hoàn cảnh trớ trêu mất mặt khi cô tiếp viên cho y một bạt tai, y vẫn có thể bình tĩnh, căm giận mà bước đi. Điều này chứng tỏ con người này trong lòng đầy sát khí, một khi đã ra tay thì chắc chắn sẽ tàn độc vô cùng.
Tự bản thân Liễu Kình Vũ biết công phu mình không tồi, nhưng hắn cũng hiểu rõ, hai đánh một không chột cũng què, hảo hán cũng không đấu lại một bè gian manh. Hơn nữa, bản thân là người trong chốn quan trường, đôi lúc, có nhiều chuyện không thể giải quyết bằng nắm đấm được. Một khi Trình Thiên Hoành dùng thủ đoạn chơi hắn trên quan trường, hắn cũng chưa chắc đã chống đỡ nổi. Hơn nữa, theo suy đoán của hắn, công ty xây dựng Thiên Hoành của y có thể giành được dự án 10km đường cao tốc từ thị trấn Liêu Nguyên về Đông Giang, sau đó làm thành một đống bã đậu cũng chẳng bị ai truy cứu, thậm chí vẫn có thể tiếp tục tham gia đấu thầu dự án này, như vậy đủ hiểu gã này rất có quyền lực, mạng lưới quan hệ của y chắc hẳn không tầm thường chút nào.
Nghĩ tới đây, trong đầu Liễu Kình Vũ chợt lóe lên một ý tưởng.
Liễu Kình Vũ từng tìm hiểu rất kỹ về công ty xây dựng Thiên Hoành. Theo hắn được biết, công ty xây dựng Thiên Hoành của Trình Thiên Hoành được đăng kí tại thành phố Liêu Nguyên tỉnh Bạch Vân, nhưng từ ngày thành lập đến nay, các dự án công ty này giành được đều là từ thị trấn Đông Giang. Nói cách khác, cái gốc của xây dựng Thiên Hoành chính là thị trấn Đông Giang. Như vậy, phải chăng công ty xây dựng Thiên Hoành cũng có dây mơ rễ má với tập đoàn lợi ích to lớn hình thành trên nền tảng là nguồn tài nguyên than đá của thị trấn Đông Giang. Phải chăng đây chỉ là một phần nhỏ nhặt của tập đoàn lợi ích hùng mạnh ấy?
Dù sao những dự án như đường cao tốc đều là loại dự án một vốn bốn lời, bỏ ít tiền là thu lợi kếch xù. Chỉ cần động chút chân tay là có thể kiếm được món lợi nhuận đáng kinh ngạc. Cái tập đoàn lợi ích khổng lồ kia sao mà ngồi đó nhìn chỗ lợi lộc khổng lồ kia cứ thế trôi mất được.
Phân tích tới đây , Liễu Đình Vũ càng thấy không yên.
Trước đây hắn chỉ chú ý đến thị trấn Hắc Môi, muốn thông qua điều tra mỏ than ở thị trấn Hắc Môi để hé lộ một góc của tập đoàn lợi ích khổng lồ này. Nhưng theo tình hình công việc trước mắt có thể thấy, ở thị trấn Hắc Môi, bọn ấy bố trí có thể coi là tường đồng cối đá. Đến người có năng lực điều tra xuất sắc như Trịnh Bác Phương dùng đủ cách trong sáng ngoài tối mà cũng chẳng thu được thông tin quan trọng gì. Vậy là đủ hiểu, thị trấn Hắc Môi chắc chắn là nơi tập trung lợi ích của bọn chúng. Bọn chúng tuyệt đối không thể để hắn gây chuyện tại đó. Hơn nữa, để uy hiếp hắn, bọn chúng đến thủ đoạn đẫm máu như lái xe tông hắn chúng cũng đã giở ra rồi.
Nếu đối phương đã coi trọng trấn Hắc Môi đến vậy, xem ra nếu hắn muốn điều tra ổ án tập đoàn lợi ích khổng lồ của chúng một cách chính xác thì sớm muộn cũng phải bắt đầu từ thị trấn Hắc Môi. Nhưng nếu giờ động vào thị trấn Hắc Môi, e rằng hắn chẳng thể thu được kết quả gì. Có lẽ hắn phải điều chỉnh chiến lược hành động của cả thị trấn Đông Giang một chút.
Lúc đầu, hắn nghĩ dự án đường cao tốc là khúc xương khó nhằn nhất, nên đã chuyển trọng tâm chiến lượng sang những lĩnh vực khác, thậm chí chuyển cả sang thị trấn Hắc Môi. Nhưng giờ xem lại, dự án đường cao tốc đối với tập đoàn lợi ích khổng lồ này mà nói, e cũng chỉ là chút hoa lợi cỏn con mà thôi. Vả lại, Trình Thiên Hoành dám ngạo mạn khiêu khích hắn như thế, nếu không cho y biết thế nào là lễ độ, không chừng y sẽ giở trò với hắn thật. Điều này Liễu Kình Vũ thực sự không muốn thấy chút nào.
Thời buổi này, kẻ nào nhanh kẻ ấy mạnh.
Nghĩ tới đó, trong đầu Liễu Kình Vũ bắt đầu dần lập kế hoạch mình sẽ bố trí dự án đường cao tốc như thế nào.
Nhưng đúng lúc đó, một cơn gió thơm nồng thoảng qua mũi, Liễu Kình Vũ thấy có người vỗ nhẹ vào vai mình.
Liễu Kình Vũ giật mình, lúc này mới nhận ra, hóa ra nãy giờ hắn đứng thất thần. Trước mặt hắn, cô tiếp viên hàng không xinh đẹp Tôn Khởi Mộng đứng cách mặt hắn 20cm, hai mắt mở to tò mò nhìn hắn.
Thấy Liễu Kình Vũ tỉnh lại, Tôn Khởi Mộng hơi lùi về phía sau, khuôn mặt đầy giận dữ nói:
- Nói cho anh biết nhé Liễu Kình Vũ, sao anh có thể làm thế chứ? Đại mỹ nữ đứng trước mặt anh, anh lại thất thần nghĩ ngợi không đâu. Có phải anh cố tình giả vờ lạnh lùng trước mặt tôi không?
Liễu Kình Vũ vội cười nói:
- Thật ngại quá, khi nãy tôi có nghĩ đến chút công chuyện. Thật là có lỗi quá.
Tôn Khởi Mộng cười khúc khích:
- Thôi được rồi, tôi trêu anh vậy thôi. Hôm nay tôi phải trả ơn anh cho đàng hoàng vì hai lần anh giúp tôi giải vây. Số di động anh bao nhiêu? Có thời gian tôi mời anh đi ăn, coi như tạ ơn.
Liễu Kình Vũ cười nói:
- Cảm ơn thì không cần đâu, ai thấy một tên đàn ông đáng khinh trêu chọc nữ thần như cô đây mà chẳng ra tay trợ giúp. Nếu không còn chuyện gì khác nữa, tôi xin phép đi trước.
Nói rồi, Liễu Kình Vũ quay người định bước đi.
Tuy Tôn Khởi Mộng thực sự rất xinh đẹp, lại có khí chất, tiếc là giờ trong lòng Liễu Kình Vũ đã có bóng dáng Mộ Dung Thiện Tuyết, mà Tào Thục Tuệ và Tần Duệ Tiệp lúc nào cũng theo đuổi hắn không dứt, cô nào cũng hết lòng hết dạ. Chỉ ba người con gái này cũng đủ khiến hắn đau đầu chọn lựa rồi. Hắn chẳng còn tâm trí đâu nữa mà đi tìm kiếm cô gái nào khác.
Tuy nói nam nhân bản sắc, thích gái đẹp làm bản tính của đàn ông, nhưng với Liễu Thiên Vũ, hắn là người tương đối bảo thủ. Đối với tình yêu, với chuyện tình cảm, hắn luôn giữ quan điểm. Hắn cho rằng, một người đàn ông thì cần phải một lòng một dạ, không nên sáng cơm chiều phở. Làm vậy sẽ rất dễ làm tổn thương những người con gái khác, đặc biệt là những người phụ nữ yêu hắn say đắm.
Nhưng Liễu Kình Vũ tuyệt đối không ngờ rằng, lời nói ấy của hắn đã làm tổn thương Tôn Khởi Mộng một cách sâu sắc.
Từ trước tới nay, Tôn Khởi Mộng luôn là tâm điểm chú ý của mọi người. Tỉ lệ ngoái đầu lại nhìn cô có thể nói là 100%. Vậy mà hôm nay, một người đàn ông vô cùng tuấn tú lại suy nghĩ vẩn vơ đến thất thần trước mặt, bản thân cô chủ động xin số điện thoại rồi lại bị khước từ. Điều này khiến sâu thẳm tâm hồm cô trỗi dậy niềm khao khát chinh phục. Cô nhớ lại lời mẹ cô ngày thường hay nói:
- Nam nhân chinh phục thế giới để chinh phục phụ nữ. Nữ nhân chinh phục nam nhân để chinh phục thế giới
Tôn Khởi Mộng đột nhiên quyết định, cô phải chinh phục bằng được Liễu Kình Vũ, không phải vì yêu, mà vì lòng tự tôn bị tổn hại. Vì Liễu Kình Vũ đã không nhìn cô.
Tôn Khởi Mộng nhìn Liễu Kình Vũ cười tươi tắn:
- Sao thế Liễu Kình Vũ? Anh sợ cho tôi số điện thoại rồi, tôi sẽ quấy rầy anh sao? Yên tâm đi, tôi không có hứng thú với anh, chỉ muốn mời anh ăn bữa cơm thôi. Tôi không phải kiểu người thích nợ ân tình của người khác.
Đã nói đến nước này, Liễu Kình Vũ cũng thôi không kiên quyết nữa, lấy danh thiếp của mình đưa cho Tôn Khởi Mộng rồi quay người bước đi, chẳng chút lưu luyến.
Nhìn bóng Liễu Kình Vũ bước xa dần, Tôn Khởi Mộng nghiến răng, giậm chân giận dữ:
- Hừm, Liễu Kình Vũ, tên đàn ông xấu xa. Không thèm nhìn tôi lấy một lần. Bà cô đây không tin nhan sắc này không chinh phục nổi anh.
Vừa nói, trong lòng Tôn Khởi Mộng vừa nghĩ nên làm sao để chinh phục được Liễu Kình Vũ.
Ra khỏi sân bay, Liễu Kình Vũ lên luôn xe bus sân bay đến thẳng bến xe đường dài, sau đó lên xe khách về thị trấn Đông Giang.
Dựa vào lưng ghế ngồi, Liễu Kình Vũ nhắm mắt, bắt đầu trầm ngâm suy nghĩ. Trong thâm tâm hắn bắt đầu dần có những thay đổi mới trong chiến lược. Chuyển trọng tâm chiến lược sang đoạn đường cao tốc do công ty xây dựng Thiên Hoành thi công có chính xác không? Có đáng không? Sau khi suy đi tính lại, cuối cùng Liễu Kinh Vũ quyết định tính chính xác của chiến lược này và quyết định tiến hành.
Chiến lược đã định rồi, vậy bước tiếp theo phải phá vỡ bố cục này thế nào. Liễu Kình Vũ tin rằng, đối phương giữ thị trấn Hắc Môi như tường đồng vách sắt, vậy dự án đường cao tốc phòng bị có lẽ cũng chẳng kém hơn. Nếu hắn không thể có một phương châm chiến lược chính xác, thực sự khó lòng thành công.
Suốt đường dài, Liễu Kình Vũ mải mê suy ngẫm. Trời chập tối, Liễu Kình Vũ đã về tới Đông Giang.
Chỉ là lần này, Liễu Kình Vũ không về thẳng chỗ ở của mình tại khách sạn Tân Nguyên mà đến một khu chung cư nhỏ bình thường ở thị trấn Đông Giang. Sau khi vào khu chung cư, Liễu Kình Vũ vào thẳng tòa nhà số 12, đi thang máy lên tầng 12, ra khỏi thang máy rẽ phải thì tới nhà mới – căn hộ 1202.
Nhà mới này là Liễu Kình Vũ nhờ Long Tường thuê giúp. Là người trong chốn quan trường, Liễu Kình Vũ hiểu rõ đạo lý thỏ khôn ba lỗ. Đặc biệt là khi hắn nhận thức được rằng, bản thân cần dấn thân sâu vào chuyện của thị trấn Đông Giang thì tính mạng hắn càng chịu uy hiếp lớn bất cứ lúc nào. Tuy ở khách sạn Tân Nguyên vô cùng tiện nghi, nhưng ở đó tai vách mạch rừng, dễ bị để ý theo dõi. Vậy nên hắn mới quyết định thuê căn hộ này.
Khi Liễu Kình Vũ về đến nhà, trong phòng khách đã có 4 người.
Bốn người ấy là Long Tường, Trịnh Bác Phương, Diệp Kiến Quần, Ôn Hữu Sơn.
Bốn người họ là tất cả cán bộ nòng cốt của Ủy ban kỷ luật thị xã Đông Giang. Lúc ở trên xe khách, Liễu Kình Vũ đã nhắn tin cho cả bốn người họ, để bốn người họ đến không cùng một lúc.
Thấy Liễu Kình Vũ bước vào, cả bốn người họ cùng đứng dậy chào đón.
Liễu Kình Vũ bắt tay từng người một rồi cười nói:
- Được rồi, mọi người không cần khách sáo nữa, ngồi cả xuống đi. Không biết mọi người nói chuyện đến đâu rồi, nhưng tôi cứ giới thiệu ngắn gọn cho mọi người một chút.
Nói đoạn, Liễu Kình Vũ chỉ tay vào Long Tường nói:
- Đây là Long Tường, là cấp dưới của tôi ở thành phố Thương Sơn. Nửa tháng trước, tôi đã dùng quan hệ để điều anh ấy về Đông Giang, sau này sẽ giữ chức Thư kí của tôi, đồng thời kiêm cả Phó chủ nhiệm văn phòng.
Nói xong, Liễu Kình Vũ lại giới thiệu bọn Trịnh Bác Phương cho Long Tường.
Long Tường bắt tay ba người còn lại, coi như làm quen lại. Thực ra từ lúc bốn người họ bước vào phòng, sau khi gặp mặt, trong lòng họ cũng đã đoán được phần nào.
Lúc này, Liễu Kình Vũ cười nói:
- Mọi người đã đến đây cả, tôi cũng xin nói thẳng vào vấn đề. Bốn người các anh chính là toàn bộ cán bộ chủ chốt trong Ủy ban kỷ luật thị xã Đông Giang của tôi. Những chuyện tôi cần làm ở Đông Giang đều tuyệt đối cơ mật. Đó là xóa bỏ hoàn toàn tập đoàn lợi ích khổng lồ đang tồn tại tại thị xã Đông Giang, trả lại cho Đông Giang một bầu trời xanh, giành lại tất cả những tài sản quốc gia mà bè lũ tham quan ô lại kia đã dùng mọi thủ đoạn cướp đoạt. Những chuyện này có thể sẽ nguy hiểm đếnn tính mạng, nhưng đều vì nước vì dân. Tôi biết các anh đều có con nhỏ mẹ già. Nếu giờ bất kì ai muốn rút lui, tôi sẽ không trách cứ gì, chỉ cần quên hết những lời tôi vừa nói là được.
Nói xong, Liễu Kình Vũ nhìn tất thảy mọi người.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...