Liễu Kình Vũ vẫn đứng yên đó, dù cho bánh xe của đối phương chỉ cách chân hắn cùng lắm chỉ 2cm, chỉ là ánh mắt hắn đã dần trở nên sắc lạnh.
Hắn có thể cảm nhận được người lái xe đang cố tình uy hiếp hoặc bỡn cợt mình. Mặc dù không nguy hiểm đến tính mạng nhưng điều này là một sự khiêu khích đối với uy nghiêm của một gã đàn ông như hắn, đặc biệt là trước mặt Mộ Dung Thiện Tuyết. Có lẽ sự khôn ngoan, có nguyên tắc của Liễu Kình Vũ cũng không khiến hắn thoát ra khỏi một chuyện, đó là hắn chỉ là một chàng trai 24 tuổi, trước mặt người đẹp, đã là đàn ông thì không thể để mất mặt.
Nhất là vừa rồi, nếu lúc Liễu Kình Vũ nhìn thấy ô tô đi đến mà giật mình tránh ra, vậy hình tượng hắn trong mắt Mộ Dung Thiện Tuyết sẽ rớt xuống thảm hại. Mặc dù không tránh đi, nhưng chấp nhận sự khiêu khích nguy hiểm như vậy, ý đồ của đối phương chắc cũng thấy được phần nào.
Cửa xe mở ra, một gã vận động viên để kiểu tóc ngắn, phong độ từ trên xe bước xuống. Gã này khoảng 23 – 24 tuổi, cao khoảng 1m80, mặc áo hoa văn, quần tây xám, đi đôi giày da cá sấu, trên tay đeo một chiếc đồng hồ mà số lượng có hạn. Một gã bảnh trai kết hợp với một chiếc xe sang trọng. Gã vận động viên này đi ra bên ngoài, lập tức thu hút được ánh nhìn của các cô gái trong ký túc, còn có tiếng thì thầm:
- Ôi trời ơi! Đẹp trai quá! Đây chính là hình tượng lý tưởng trong mắt tôi đấy!
Sau khi gã ta xuống xe, dưới ánh mắt của tất cả các nữ sinh xung quanh, cất bước đến bên cạnh Liễu Kình Vũ, thách thức với Liễu Kình Vũ, mặt hướng về phía Mộ Dung Thiện Tuyết. Lúc này, có hai gã đàn ông khác cũng bước xuống từ xe của gã, cả 2 người đàn ông kia đều khoảng 26 – 27 tuổi, mặc toàn đồ xa xỉ, một cao một thấp. Khi bước xuống, gã cao còn cầm trong tay một bó hoa hồng tươi thắm, nhanh chóng bước đến phía sau, cung kính đưa bó hoa cho gã vận động viên rồi lui xuống. Sau khi gã vận động viên cầm bó hoa hồng, gương mặt mỉm cười đưa về phía Mộ Dung Thiện Tuyết nói:
- Thiện Tuyết, đi ăn với tôi nhé. Bó hoa này tặng em.
Liễu Kình Vũ lúc đó rất tức giận, tự nhủ tên nhóc này là ai chứ, thật là khoa trương, không thấy mình và Mộ Dung Thiện Tuyết đang nói chuyện à, không đâu chạy đến tặng hoa, còn muốn đưa Mộ Dung Thiện Tuyết đi. Đây quả thực là hoành đao đoạt ái mà! Nhìn mình yếu đuối thế sao?
Tuy nhiên, giận thì giận nhưng Liễu Kình Vũ vẫn giữ được vẻ khôn ngoan của mình. Lúc này, hắn không nói gì, chỉ yên lặng đứng bên cạnh quan sát bằng ánh mắt thờ ơ lạnh lùng. Tuy hắn thấy thích thú với Mộ Dung Thiện Tuyết nhưng không có nghĩa là nhất định hắn phải theo đuổi cô. Đối với hắn mà nói, tiêu chuẩn chọn bạn gái, đặc biệt là chọn vợ rất cao. Hắn cũng muốn xem xem Mộ Dung Thiện Tuyết là một cô gái như thế nào. Nếu cô ta là một cô gái tùy tiện, cho dù cô ta có gia cảnh tốt, có khí chất thì cũng không phải là sự lựa chọn của hắn.
Mộ Dung Thiện Tuyết liếc nhìn gã vận động viên một cái, đôi lông mày nhíu lại, lạnh lùng nói:
- Không đi.
Liễu Kình Vũ nghe thấy câu trả lời của Mộ Dung Thiện Tuyết, trong lòng có chút đắc ý, lập tức nhân cơ hội nói:
- Mộ Dung Thiện Tuyết, cùng đi ăn nhé. Tôi mời cô đi ăn mì, bên Vương Phủ Tỉnh có một quán mì đặc biệt.
Mộ Dung Thiện Tuyết hơi sững sờ, mặc dù cô vừa nghe Liễu Kình Vũ nói mời cô đi ăn, trong lòng cô nghĩ chắc hắn sẽ mời mình đi ăn đồ Tây hoặc đến một nơi xa hoa. Đây là thủ đô, có rất nhiều đám con cháu quan lại dùng thủ đoạn tán gái. Đối với các cô gái ham hư vinh mà nói, đây tuyệt đối là lợi hại, vì một bữa cơm ở những nhà hàng đó dưới 18.000 tệ là không thể, điều này có thể làm mê hồn rất nhiều cô gái.
Tuy nhiên, Mộ Dung Thiện Tuyết tuyệt đối không ngờ rằng, Liễu Kình Vũ lại muốn đưa mình đi ăn mì.
Kỳ thực cô vẫn chưa ăn cơm, vừa rồi cô nói với Liễu Kình Vũ là đã ăn rồi là do cô chưa suy nghĩ xong sau này rốt cuộc muốn như thế nào với hắn. Bởi vì cô biết rất rõ, mặc dù hắn nói với cô hắn chưa suy nghĩ xong về kết quả của cuộc gặp mặt này, nhưng cô cũng biết rõ, e là giữa cô và hắn căn bản không có khả năng, vì hai vị trưởng lão trong gia tộc Mộ Dung hết sức lo lắng, nhà Mộ Dung hiện đang đứng ở ngã tư đường của sự phát triển, nếu tiến lên thì sẽ trở thành một gia tộc lớn vào hạng trung đẳng, nếu lui thì sẽ hoàn toàn xuống dốc, từ trung tiểu gia tộc sẽ rơi vào đội ngũ những gia tộc bị suy tàn.
Mà hiện giờ, bản thân cô đã trở thành quân cờ quan trọng duy nhất của gia tộc. Sau khi nhận được bức thư của ông Lưu, gia tộc đã hy vọng thông qua bức thư, thông qua lần gặp mặt có thể kết thân với nhà họ Lưu, từ đó dựa vào thực lực của một gia tộc lớn. Cho dù Lưu Phi là người cương trực, chỉ cần cán bộ nhà Mộ Dung bản thân không mắc sai lầm, ít nhất không cần lo lắng bị người khác lấy mất địa vị, bị điều chỉnh đi, thì sau khi kết thân, Lưu Phi sẽ vì thể diện mà suy nghĩ, cũng sẽ xin các gia tộc khác giúp đỡ thông gia của mình.
Tuy nhiên, vấn đề ở chỗ, nếu nhà họ Lưu không thể đưa ra câu trả lời rõ ràng trong hai ngày, gia tộc cô rất có khả năng sẽ suy nghĩ đến việc tìm một gia tộc khác, làm đám hỏi với gia tộc khác. Vì vậy, trong thời khắc không thể xác định được gì, cô không muốn tiếp xúc nhiều với Liễu Kình Vũ. Thứ nhất có thể tránh việc chồng tương lai xem thường mình. Thứ hai có thể tránh mang đến cho Liễu Kình Vũ cảm giác phóng túng. Cô mặc dù đã sớm nhìn rõ trần thế, nhưng rất nhiều vấn đề lại không thể suy tính được.
Tuy nhiên tình hình trước mắt đã trở nên phức tạp, đối với gã vận động viên Đàm Kiệt này, Mộ Dung Thiện Tuyết hiểu tương đối rõ, vì họ là bạn học đại học, mặc dù không học cùng một lớp nhưng cùng ngành. Tên này đã theo đuổi cô gần nửa năm nay rồi, chỉ là cô không để ý đến gã, nhưng gã cứ quấy rầy mãi làm cô đến đau cả đầu.
Trong lòng Mộ Dung Thiện Tuyết thoáng cân nhắc một chút, cuối cùng hướng về phía Liễu Kình Vũ gật đầu nói:
- Được rồi, tôi đi với anh.
Liễu Kình Vũ chỉ ra chiếc xe Haval Trường Thành ở đằng xa nói:
- Xe của tôi ở kia, chúng ta cùng đi chứ.
Nói xong, Liễu Kình Vũ cất bước đi.
Gã vận động viên Đàm Kiệt kia nhìn thấy Liễu Kình Vũ không ngờ muốn đưa cô gái mà mình thích đi, lập tức nổi giận, thoắt một cái đã đứng trước mặt Liễu Kình Vũ, chỉ vào mặt hắn mà nói:
- Tên nhãi này! Mày đi Haval mà muốn tán Mộ Dung Thiện Tuyết sao? Có phải mày không muốn yên ổn ở cái trường đại học này nữa? Tao nói cho mày biết, tốt nhất mày hãy lập tức tránh xa cô ấy ra, càng xa càng tốt, nếu không thì tao sẽ không để mày có được tấm bằng tốt nghiệp đâu, còn có thể cho mày nhập viện luôn đấy!
Liễu Kình Vũ lạnh lùng nhìn gã một cái. Nghe giọng điệu của gã, dựa vào cách ăn mặc, cùng với chiếc xe thể thao sang trọng, có thể đoán ra thân phận của gã. Gã này nhất định là một tên công tử có tiền. Đối với loại người như gã, vừa sinh ra đã lấy tiền làm chìa khóa để lớn lên, từ nhỏ chưa biết khổ sở, vất vả là gì. Họ ăn, dùng, chơi toàn những thứ cao cấp, vì vậy đã tạo nên tính cách nhìn đời bằng nửa con mắt.
Những kẻ xuất thân như gã, khi lớn lên sẽ chia làm ba loại người. Một là đàng hoàng tiếp nhận tài sản của gia đình, nhờ sự cố gắng và dốc sức của mình mà phát triển sự nghiệp của gia đình. Một loại người khác là nhờ vào địa vị của gia đình mà lập nên sự nghiệp, tạo ra được thế giới mới của mình. Còn một loại người cuối cùng, cũng giống như gã công tử đứng trước mặt. Tính cách thông thường của bọn chúng, nói toạc móng heo ra thì là phô trương, cao ngạo, không biết sợ ai. Chúng cho rằng chúng có tiền, có thể điều khiển tất cả, nhưng loại người này cuối cùng cũng trở thành kẻ phá gia chi tử.
Liễu Kình Vũ liếc nhìn Đàm Kiệt một cái:
- Tốt nhất anh nên bỏ cái tay của anh ra. Con người tôi tính tình không tốt lắm.
Lúc này, hai gã đằng sau Đàm Kiệt nhìn thấy Liễu Kình Vũ không coi đại ca của mình ra gì, lập tức nổi giận, xắn tay áo lao về phía Liễu Kình Vũ, khua chân múa tay, muốn đánh Liễu Kình Vũ một trận. Trước đây, bọn chúng đã làm như vậy nhiều rồi, hẳn là ngựa quen đường cũ, mà Đàm Kiệt nhìn thấy tình hình trước mắt cũng vô cùng tức giận, lập tức phối hợp với hai gã kia xông tới đánh Liễu Kình Vũ.
Tuy nhiên, ba người bọn họ sao có thể là đối thủ của Liễu Kình Vũ. Hắn không động đậy mà trong 10 giây đã hạ đo ván cả ba tên. Trước ánh mắt kinh ngạc của các nữ sinh xung quanh, quay ra nói với Mộ Dung Thiện Tuyết:
- Đi thôi, chúng ta đi ăn mì.
Câu sau cùng mà Liễu Kình Vũ nói ra, lập tức từ bốn phía vang lên tiếng cười của các cô gái, trong đó có tiếng cười thiện chí, nhưng phần lớn lại là sự xem thường và khinh bỉ. Dù sao, mời một người đẹp đi ăn không ngờ lại đi ăn mì. Như vậy thật không có khiếu ẩm thực, cũng không có một chút lãng mạn, càng không có thành ý, thậm chí còn có người hướng về phía Mộ Dung Thiện Tuyết mà hét lên:
- Mộ Dung Thiện Tuyết, đừng nhận lời hắn. Gã đàn ông này quá keo kiệt rồi.
Liễu Kình Vũ chỉ thản nhiên nhìn Mộ Dung Thiện Tuyết, không để ý đến sự xem thường và khinh bỉ của các cô gái xung quanh.
Lúc này, Đàm Kiệt - kẻ bị Liễu Kình Vũ hạ gục đã đứng dậy, chỉ vào mặt Liễu Kình Vũ, tức giận nói:
- Tên nhãi kia! Mày đợi đấy! Tao tuyệt đối không tha cho mày! Tên nhãi nhà mày có gan thì xưng tên đi!
Liễu Kình Vũ lạnh lùng liếc gã một cái, thản nhiên nói:
- Anh còn không xứng biết tên của tôi.
Nói xong, Liễu Kình Vũ tiếp tục đi về phía trước.
Mộ Dung Thiện Tuyết quay về phía các bạn học nữ cười cười rồi đi theo Liễu Kình Vũ tới chỗ chiếc xe Haval Trường Thành, ngồi vào ghế phụ bên tay lái.
Sau khi lên xe, Liễu Kình Vũ lập tức khởi động, lái xe đi trước con mắt khinh bỉ của các nữ sinh, nhưng các nam sinh xung quanh lại tỏ ra khâm phục, không ai ngờ rằng, một bát mì lại có thể tán được người đẹp hạng nhất như Mộ Dung Thiện Tuyết.
Lúc này, một nam sinh đột nhiên nhân cơ hội này, nói với cô gái đứng bên cạnh:
- Bảo bối, tôi cũng mời cô đi ăn mì.
Cô gái quay về phía nam sinh, giơ ngón tay giữa lên nói:
- Cậu đi chết đi!
Nói xong, ngẩng đầu đầy kiêu ngạo vung tay bước đi.
Ô tô đi vào đường lớn, Liễu Kình Vũ cười nói:
- Cô thích ăn gì? Tôi đưa cô đi ăn.
Mộ Dung Thiện Tuyết nhướn mày lên:
- Không phải anh nói chúng ta đi ăn mì sao?
Liễu Kình Vũ cười nói:
- Tôi chỉ đùa chút thôi mà, lần đầu gặp mặt, sao lại có thể mời cô đi ăn mì chứ.
Mộ Dung Thiện Tuyết lại nói:
- Tôi muốn đi ăn mì.
Lần này, đến lượt Liễu Kình Vũ ngạc nhiên.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...