Liễu Kình Vũ thoáng cái liền ngây cả người.
Bởi vì hắn thấy rõ ràng điện thoại đã kết nối, đầu dây bên kia vẫn có tiếng hít thở nhẹ nhàng, tuy nhiên không có người nói chuyện.
Hắn thản nhiên nói:
- Là cô Mộ Dung Thiện Tuyết đúng không? Tôi là Liễu Kình Vũ.
- Vâng.
Sau một hồi im lặng, đầu dây bên kia cuối cùng cũng truyền tới một âm thanh hết sức nhẹ nhàng, nhưng chỉ đơn giản là một tiếng “Vâng”, kiệm lời như vàng.
Sắc mặt hắn liền trầm xuống.
Hắn là một người vô cùng nhạy cảm, từ ngữ điệu kiệm lời của đối phương, Liễu Kình Vũ nghe thấy một sự lạnh lùng xa ngàn dặm. Liễu Kình Vũ tin rằng, dù cho mẹ của Mộ Dung Thiện Tuyết đích thân nhận sự sắp đặt này của cha mẹ hắn thì cô ấy không thể không biết chuyện này, nhưng cô ấy lại tỏ thái độ lạnh nhạt như vậy, cô ấy có ý gì. Chẳng lẽ cô ấy không đồng ý ư? Vậy thì còn đến gặp làm gì chứ! Thật là buồn cười!
Liễu Kình Vũ nghĩ đến đây, trong lòng nổi lên sự kiêu ngạo, thản nhiên nói:
- Là như vậy, mẹ tôi bảo tôi và cô gặp mặt, cô nghĩ chúng ta gặp nhau ở đâu cho thích hợp?
Liễu Kình Vũ trực tiếp dùng lời nói để thể hiện sự bất mãn trong lòng, đồng thời ám chỉ đối phương rằng không phải Liễu Kình Vũ tôi muốn đi, chỉ là mẹ tôi kêu tôi đi mà thôi.
Đối phương sau khi nghe xong, thoáng trầm lặng một lát, vẫn giữ vẻ lạnh nhạt nói:
- Tôi học ở bên Mỹ viện Thanh Hoa.
Liễu Kình Vũ gật đầu nói:
- Được rồi, vậy chúng ta gặp nhau ở cổng thứ hai phía tây vườn đông công viên Khánh Phong. Khi nào thì cô có thời gian?
- Buổi sáng từ 10h đến 11h.
Vẫn là sự đơn điệu lạnh nhạt rồi đến âm thanh cực kỳ lạnh lùng.
- Được, 10strong0’ tôi đợi cô bên ngoài cổng vào thứ hai phía tây.
Nói xong, hắn liền cúp máy.
Ở bên cạnh, Liễu Mị Yên trợn to mắt nhìn Liễu Kình Vũ nói:
- Mẹ nói cho con biết nhé. Dù là hẹn gặp cũng không ai giống như con. Con thật là không có thành ý!
Liễu Kình Vũ cười nói:
- Mẹ à, mẹ cũng biết rồi mà, con chẳng qua chỉ là đối phó thôi, dù cho đối phương có xinh đẹp như tiên thì con cũng không động lòng. Hôm nay con đi chỉ là vì làm theo ý ông nội thôi mà.
Nghe hắn nói vậy, Liễu Mị Yên rất tức giận nhưng vẫn bình thản nói:
- Ừ, tùy con vậy. Nhưng Kình Vũ à, mẹ phải nhắc nhở con một chút, cô gái này không giống với các cô gái khác đâu.
Hắn cười khểnh nói:
- Không quan trọng đâu, con tìm vợ là do duyên phận, duyên phận chưa tới thì mỗi ngày cứ xuất hiện trước mặt cũng không có tác dụng gì, duyên phận tới, xa tận chân trời góc bể con cũng phải chạy đến nắm lấy tay cô ấy.
Liễu Mị Yên cười nói:
- Ồ, Kình Vũ à, theo ý của con thì Tào Thục Tuệ và Tần Duệ Tiệp cũng không phải là người vợ lý tưởng của con rồi.
Hắn thở dài một tiếng, không nói thêm gì, nét mặt bất giác trở nên hết sức phức tạp.
Đối với Liễu Kình Vũ mà nói, hắn có thể cảm nhận rõ ràng tình yêu mạnh mẽ, không che dấu của Tào Thục Tuệ dành cho mình. Hắn cũng không biết bắt đầu từ lúc nào, chơi với nhau từ nhỏ đến lớn Tào Thục Tuệ đều để ý đến hắn, trong ánh mắt hiện lên một thứ tình cảm không rõ ràng. Thứ tình cảm đó tuyệt đối không phải là tình cảm bạn bè, mà là tình cảm nam nữ. Tào Thục Tuệ từ trước đến nay vẫn biểu đạt không hề giấu diếm tình cảm đó. Hơn nữa còn thách thức kẻ thù ở mọi nơi, không chút thương tiếc.
Đối với tình cảm của mình, Tần Duệ Tiệp lại từng bước thông qua công việc mà xây dựng nên. Mặc dù tình cảm này được ấp ủ trong một thời gian không quá dài, từ khi quen biết đến nay cũng chỉ mới hai năm, nhưng Tần Duệ Tiệp giống như một ngọn núi lửa, bình thường thì trầm mặc ít nói, nhưng một khi bùng nổ lại mãnh liệt, dữ dội. Thứ tình cảm mãnh liệt này khiến người ta say mê, khiến người ta nghẹt thở nhưng lại khó từ chối. Nhiều lần như vậy, sự trầm mặc trong lòng Liễu Kình Vũ cũng bị thứ tình cảm này làm xáo trộn.
Tuy nhiên, đối mặt với tình cảm của Tào Thục Tuệ và Tần Duệ Tiệp, những cô gái đẹp nghiêng nước nghiêng thành, Liễu Kình Vũ tuy động lòng nhưng vẫn không có hành động cụ thể, vì hắn cảm thấy, mặc dù tình yêu của hai cô đối với hắn đều rất lớn, hơn nữa bản thân hắn cũng rất thích hai cô, nhưng khi gặp mặt họ, hắn lại cảm thấy sâu thẳm trong lòng lại thiếu đi cảm giác tim đập rộn ràng sau khi gặp mặt. Hắn vẫn cho rằng, tình yêu thật sự là cảm giác cảm nhận được nhịp đập trái tim đối phương mỗi khi gặp mặt, có thể cảm nhận được bản thân mình bị đối phương nắm bắt hoàn toàn. Ít nhất, hiện giờ hắn vẫn chưa có được cảm giác này. Theo hắn, nếu bản thân thiếu đi cảm giác đó, hôn nhân của mình tuyệt đối không thể hoàn mỹ được.
Liễu Kình Vũ là đàn ông, hắn cũng thích những cô gái đẹp, nhưng đối với người vợ, hắn lại có định nghĩa của riêng mình. Cô ta phải là người cần hắn, hi sinh vì hắn, chăm sóc, bảo vệ, yêu thương, là người thấu tình đạt lý, có thể lo lắng cho bản thân, là người giống như mẹ của hắn, ra ngoài thì có thể kiểm soát một vùng, tung hoành ngang dọc, nhưng về nhà lại có thể giúp chồng dạy con, làm tốt việc trong gia đình. Liễu Kình Vũ cũng biết, rất khó tìm được một cô gái như vậy, nhưng hắn là người đàn ông có lý tưởng lớn, vì vậy trong việc chọn vợ, hắn vẫn giữ nguyên tắc của mình, dẫu có hà khắc. Từ nay về sau, hắn vẫn sẽ khăng khăng giữ nguyên tắc của mình.
Sau khi cúp điện thoại, Liễu Kình Vũ đi đánh răng rửa mặt rồi ăn sáng. Sau khi xong xuôi hết mọi việc, nhìn đồng hồ, đã chừng 9h rồi. Chỗ hắn ở cách công viên Khánh Phong khoảng 40 phút đi xe. Nghĩ đến việc thành phố Yến Kinh bình thường dễ tắc đường nên hắn quyết định đi sớm một chút. Là đàn ông, từ trước đến giờ hắn không có thói quen đến muộn.
Tính toán của Liễu Kình Vũ là chính xác, sau khi xe đi vào Tứ Hoàn thì bắt đầu tắc đường. Lúc hắn lái xe đên công viên Khánh Phong cũng đã là 10 giờ 5 phút. Đỗ xe xong, đi vào cổng thứ hai phía tây, Liễu Kình Vũ nhìn quanh một lúc, không thấy cô gái đẹp nào, liền lẳng lặng đứng đó, nhìn dòng xe cộ chạy đi chạy lại không ngừng, rơi vào trầm tư.
Làm quan đã lâu, Liễu Kình Vũ đã hình thành thói quen có thể rơi vào tình trạng suy tư mọi lúc mọi nơi.
Chỉ là trước kia Liễu Kình Vũ hay suy nghĩ chuyện đấu tranh trong quan trường, suy nghĩ làm sao để làm tốt công việc, khiến chất lượng cuộc sống của dân chúng được nâng cao, nhưng bây giờ, suy nghĩ của hắn lại là cuộc sống, tình cảm và tương lai của chính bản thân mình.
Liễu Kình Vũ mặc dù làm việc hết sức liều lĩnh nhưng hắn cũng là một người đàn ông thực sự. Hắn cũng có kế hoạch cuộc đời, cũng có thế giới tình cảm riêng, thậm chí cũng có cả nhược điểm, chỉ là lúc làm việc bình thường, hắn thích che đi sự uy nghiêm của mình, phần lớn thời gian, người ngoài nhìn vào thấy hắn là một hình tượng cán bộ biết nhìn xa trông rộng, cứng rắn, mạnh mẽ, siêng năng, kiên định. Tuy nhiên, trong mắt anh em, hắn lại là một người trượng nghĩa, làm việc quyết đoán, và cũng là một người anh mạnh mẽ, cứng rắn.
Tuy nhiên, mặc kệ hình tượng trong mắt mọi người như thế nào, trong lòng Liễu Kình Vũ, chuyện tình cảm hắn rất ít khi nói với người ngoài. Dù cho là anh em tốt như Hắc Tiểu Nhị hay Lưu Tiểu Bàn đủ hiểu quan niệm về tình cảm, tình yêu của Liễu Kình Vũ, nhưng họ đều vô cùng sáng suốt mà không can thiệp vào chuyện này. Vì họ biết rất rõ, lĩnh vực này là cấm kỵ của Liễu Kình Vũ, vì trước đây đã từng xảy ra một chuyện khiến Liễu Kình Vũ càng khắt khe hơn trong lĩnh vực này…
Đương nhiên, những cái đó đều là chuyện quá khứ rồi, các anh em ai cũng không nhắc đến. Họ chỉ hi vọng Liễu Kình Vũ có thể sống và làm việc vui vẻ, có thể tìm thấy một cô gái mà hắn thích và cô ấy cũng thích hắn.
Suy nghĩ của Liễu Kình Vũ liền quay về một đêm gió lạnh hiu quạnh 5 năm trước, nhớ lại….
Cùng với hình ảnh gương mặt xuất hiện trong đầu, một nỗi đau đớn sâu sắc dần dần tràn ngập khắp cơ thể Liễu Kình Vũ. Gương mặt, ánh mắt hắn đều bị nỗi đau đó bao phủ. Tầm nhìn của hắn cũng dần dần trở nên mơ hồ, tiếng động cơ xe hơi ầm ầm bên tai dần dần mờ nhạt. Liễu Kình Vũ dường như đắm chìm cả thể xác và tinh thần vào thế giới riêng của mình.
Đúng lúc đó, một cô gái xinh đẹp buộc tóc đuôi ngựa, mặc áo trắng, váy trắng, đi giày thể thao trắng xuất hiện cách chỗ Liễu Kình Vũ 3 mét. Cô gái cao khoảng 1m76, phía dưới chiếc váy trắng, một đôi chân dài thẳng tắp mà trắng nõn, không đi tất chân. Đôi chân ngọc ngà này không thể tìm ra một chút tì vết.
Cô gái nhỏ nhắn, duyên dáng nhưng không hiện lên vẻ yếu ớt như những cô gái khác mà trái lại, mang đến cho người khác một sức sống dạt dào, tinh thần phấn chấn.
Dưới lớp áo phông trắng, bộ ngực không lớn nhưng cũng không nhỏ, ngạo nghễ đứng sừng sừng, ở giữa không để lộ ra khe hẹp, không người nào có thể tận hưởng vẻ đẹp này.
Cổ cô rất trắng và cao, mịn màng như sữa.
Thật sự làm cho người ta phải ngỡ ngàng trước vẻ đẹp của cô.
Nếu nói vẻ đẹp của Tào Thục Tuệ là tuyệt diễm, nghiêng nước nghiêng thành, vẻ đẹp của Tần Duệ Tiệp là thành thục, tao nhã, thanh cao thì cô gái trước mặt lại mang một khí chất đặc biệt. Vẻ đẹp của cô ấy giống như một bông hoa sen tuyết kỳ ảo trên núi tuyết, đẹp mà không kỳ quái, tĩnh lặng mà không mềm yếu, đoan trang mà không lạnh lùng nghiêm khắc, thoát tục mà không rời xa loài người, mang lại cho người ta cảm giác gần gũi nhưng lại khiến người ta không dám có những suy nghĩ quá mức.
Cô gái cứ đứng lẳng lặng như vậy trươc mặt Liễu Kình Vũ, đôi mắt to, thuần khiết như nước mùa thu tràn ngập sự tò mò, yên lặng nhìn Liễu Kình Vũ.
Cô gái này chính là Mộ Dung Thiện Tuyết.
Mộ Dung Thiện Tuyết chỉ nhìn một cái là biết chắc Liễu Kình Vũ chính là người mà cô cần gặp mặt, vì theo như cô thấy, mặc dù cổng công viên có mấy người con trai đứng chờ người như vậy, trong đó cũng không thiếu những gã bảnh trai, thậm chí không ít gã nhìn cô với vẻ thích thú và hưng phấn, nhưng cô đến nhìn họ một cái cũng không nhìn, không để ý đến họ, ánh mắt chỉ hướng vào Liễu Kình Vũ.
Cô có thể cảm nhận thấy, giờ phút này Liễu Kình Vũ dường như không ở cùng một không gian với cô. Cô cảm thấy từ Liễu Kình Vũ toát ra một nỗi đau ảm đạm.
i gì. Việc này mẹ làm quá dứt khoát, nhanh gọn và quyết đoán. Bản thân còn vừa mới ngủ dậy, chưa kịp rửa mặt, nhưng không nói gì, hắn vẫn theo lời mẹ mà rút điện thoại ra gọi vào số máy trên tờ giấy.
Bấm số gọi xong, đầu dây bên kia chỉ là một sự im lặng.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...