Nhìn thấy Diệp Kiến Quần do dự, Liễu Kình Vũ cũng không thúc giục anh ta, chỉ yên lặng cúi đầu nhìn đồng hồ, nhìn kim giây chạy.
Diệp Kiến Quần mặc dù đang do dự, nhưng cũng đang liếc mắt quan sát Liễu Kình Vũ.
Làm tới cấp bậc của bọn họ, khi làm việc đều vô cùng chú trọng chi tiết. Khi anh ta phát hiện theo thời gian từng giây từng phút trôi qua, sắc mặt của Liễu Kình Vũ càng ngày càng âm trầm, anh ta liền biết, thời gian suy nghĩ Liễu Kình Vũ dành cho mình cũng không nhiều. Có lẽ khi tới thời gian dự định trong lòng Liễu Kình Vũ, nếu như mình vẫn không tỏ rõ thái độ, chỉ sợ cho dù Liễu Kình Vũ không nói gì, nhưng trong lòng hắn tuyệt đối sẽ loại mình ra khỏi kế hoạch.
Nếu như không ủng hộ của Liễu Kình Vũ, nếu như mình dựa vào Nghiêm Vệ Đông sẽ có kết quả tốt hay không.
Khi ý tưởng này vừa xuất hiện, liền bị Diệp Kiến Quần trực tiếp dập tắt.
Diệp Kiến Quần là một người vô cùng sáng suốt. Anh ta hiểu rõ loại người hành động điên cuồng như đám Nghiêm Vệ Đông này rất khó chết già. Dù sao hiện tại pháp chế quốc gia càng ngày càng kiện toàn, Trung ương cũng càng ngày càng đẩy mạnh chống tham nhũng, hơn nữa ra tay cũng càng ngày càng chuẩn, càng ngày càng nghiêm. Trong hoàn cảnh như vậy, những kẻ điên cuồng tham nhũng chỉ có thể nhận được một kết quả, chính là bị khởi tố.
Mặc dù khi lãnh đạo tiền nhiệm còn tại nhiệm, bất kể là với lãnh đạo tiền nhiệm hay là với đám người Nghiêm Vệ Đông cũng vậy, ngoại trừ việc lựa chọn tự bảo vệ mình ra, khi làm việc Diệp Kiến Quần chưa từng có bất kỳ hành động tham nhũng nào. Anh ta chỉ yên lặng làm tốt chuyện trong phạm vi chức trách của mình, không hơn không kém.
Hiện tại, đã đến lúc lựa chọn, mình có thể không lựa chọn sao.
Đột nhiên, Diệp Kiến Quần phát hiện Liễu Kình Vũ đã buông đồng hồ xuống, ánh mắt nhìn về phía mình.
Diệp Kiến Quần biết rằng, thời gian suy nghĩ Liễu Kình Vũ dành cho mình đã hết. Lúc này trong lòng Diệp Kiến Quần cuối cùng cũng đã hạ quyết tâm:
- Chủ nhiệm Liễu, tôi và đồng chí Diêu Kiếm Phong cùng xuống dưới kéo dài thời gian, tôi cho rằng trước mắt cũng chỉ có cách này là khả thi nhất.
Liễu Kình Vũ khẽ gật đầu:
- Được, vậy các anh đi trước đi.
Diêu Kiếm Phong và Diệp Kiến Quần liếc nhìn nhau gật đầu, lập tức đi ra ngoài.
Cùng lúc đó, Liễu Kình Vũ lạnh lùng nhìn về phía Trịnh Bác Phương, thanh âm cũng lạnh lùng nói:
- Đồng chí Trịnh Bác Phương, anh có đề nghị gì hay không?
Trịnh Bác Phương cũng là trầm giọng nói:
- Chủ nhiệm Liễu, như vậy đi, tôi đến xem phòng tôi phụ trách trước, ổn định tâm tình của mọi người, bảo đảm trong đó không xảy ra sai lầm gì đã.
Liễu Kình Vũ khẽ gật đầu:
- Được, vậy được rồi, anh đi đi.
Nói xong, Liễu Kình Vũ phất tay, Trịnh Bác Phương lập tức đi theo Diệp Kiến Quần và Diêu Kiếm Phong ra ngoài.
Lúc này, Diêu Kiếm Phong và Diệp Kiến Quần đều có chút kinh ngạc. Bọn họ thật không ngờ, chuyện đã phát triển đến nước này, Trịnh Bác Phương lại vẫn không có ý đứng về phía Liễu Kình Vũ. Tuy nhiên bọn họ cũng không quá để ý, bởi vì bọn họ biết, Trịnh Bác Phương mới tới được hơn hai tháng, rất nhiều chuyện căn bản không biết rõ. Cho nên, lựa chọn như thế nào đó là chuyện của Trịnh Bác Phương.
Nhưng, lúc này suy nghĩ của Trịnh Bác Phương lại hoàn toàn khác với Diêu Kiếm Phong, Diệp Kiến Quần. Lúc này, trong lòng anh ta bình tĩnh, đầy khâm phục Liễu Kình Vũ. Anh ta thật không ngờ, đến lúc này rồi, Liễu Kình Vũ còn có tâm tư ép Diệp Kiến Quần chọn chiến tuyến. Hơn nữa Liễu Kình Vũ còn thành công diễn một vở kịch với mình ngay trước mặt hai người, khiến hai người lầm cho là mình có ý đứng về phía Nghiêm Vệ Đông. Sau đó, bất kể sau này hai người có ý định xấu hay không, cũng có thể tiết lộ ý muốn đứng về phía Nghiêm Vệ Đông với mình. Từ đó, công tác nằm vùng của anh ta sẽ càng dễ dàng hơn.
Đúng lúc đó, điện thoại di động của Liễu Kình Vũ đột nhiên vang lên. Liễu Kình Vũ nhanh chóng nhận điện thoại. Sau khi nói cùng đối phương hai câu, lập tức buông điện thoại xuống, lớn tiếng gọi Diệp Kiến Quần, Diêu Kiếm Phong và Trịnh Bác Phương đã ra ngoài cách cửa hơn 10m nói:
- Ba vị xin dừng bước.
Vừa nói, Liễu Kình Vũ vừa cất bước đi ra khỏi cửa phòng, vẫy tay về phía ba người. Ba người đều ngạc nhiên, dừng bước nhìn về phía Liễu Kình Vũ.
Sau khi Liễu Kình Vũ ra ám hiệu mời bọn họ vào nhà, ba người lập tức ý thức được tình hình có biến, lập tức quay lại văn phòng, đóng chặt cửa phòng.
Liễu Kình Vũ cười nhìn về phía ba người nói:
- Tốt rồi, hiệu suất công tác của Ủy ban Kỷ luật tỉnh khá cao đấy. Tôi vừa mới nhận được điện thoại của điện thoại của Chủ nhiệm Hàn Ủy ban Kỷ luật tỉnh. Bên phía Ủy ban Kỷ luật tỉnh đã lấy được khẩu cung của Phó cục trưởng thường trực Cục Giám sát an toàn Mã Ích Bình. Mã Ích Bình đã thừa nhận ông ta đích thân gọi điện thoại cho Viện trưởng Bệnh viện Nhân dân số một thị xã Đông Giang Mao Kim Bân, bảo ông ta hỗ trợ anh em đồng hao Vương Hải Bình của mình thuận tiện làm giả giám định tàn tật chuyển lên trên. Lúc đó Mao Kim Bân liền đồng ý và ra lệnh cho Chủ nhiệm Cố Hướng Vĩ toàn quyền giải quyết việc này, sau khi làm xong báo cáo với ông ta. Sau khi Cố Hướng Vĩ xác nhận đã giải quyết tốt chuyện này, liền báo cáo lại cho Mã Ích Bình. Mã Ích Bình rất hài lòng về điều này.
Mà Mã Ích Bình sở dĩ muốn ra mặt trợ giúp nhà Vương Hải Bình cũng vô cùng đơn giản, chính là vợ của Mã Ích Bình và vợ của Vương Hải Bình là chị em ruột, quan hệ rất tốt, Mã Ích Bình và Vương Hải Bình là đồng hao với nhau.
Liễu Kình Vũ nói xong, mọi người mới bừng tỉnh ngộ, mà mọi chuyện chuyện đến lúc này đều đã rõ ràng chân tướng cả rồi. Lúc này, sau khi đem bản khẩu cung của Mã Ích Bình mà Ủy ban Kỷ luật tỉnh fax tới sửa sang lại ổn thỏa, Liễu Kình Vũ giao cho ba người, để bọn họ lần lượt tới các phòng mình phụ trách tiến hành xác minh. Bởi vì lúc trước mọi người đã khai nhận hết, lúc này, nhìn thấy ngay cả Mã Ích Bình cũng đã khai báo, bọn họ không thể không ký tên điểm chỉ. Mọi chuyện đến đây đã kết thúc hoàn mỹ.
Nhưng, sau khi Liễu Kình Vũ lấy được tất cả tài liệu, trên mặt hắn không hề tỏ vẻ thoải mái, mà ngược lại rất nghiêm trọng.
Tuy rằng chân tướng vụ án Diêu Thúy Hoa đã rõ ràng rồi, đã kết thúc ở đây, bất kể ai cũng không thể lật lại bản án nữa. Nhưng Mã Ích Bình tại sao phải ra mặt vì người nhà Vương Hải Bình, một việc nhỏ như vậy theo lý chỉ cần dựa vào năng lực của một mình anh trai của Triệu Kim Phượng là Triệu Kim Long là có thể giải quyết, hoàn toàn không cần phải Mã Ích Bình phải ra mặt.
Nhưng, Mã Ích Bình lại cố tình ra mặt, điều này chứng minh vấn đề gì? Theo phân tích của Liễu Kình Vũ, có hai khả năng. Thứ nhất, có thể Mã Ích Bình thân là Phó cục trưởng thường trực Cục Giám sát an toàn nhưng lại hết sức quan tâm đến chuyện của người nhà Vương Hải Bình, bởi vì rất có thể chuyện này sẽ dính đến lợi ích của ông ta. Bằng không, một cán bộ bình thường khi gặp phải chuyện này trốn còn không kịp chứ ai lại muốn bị liên lụy vào bên trong chuyện này.
Thứ hai, Triệu Kim Long vì sao không ra mặt? Anh ta có thể không ra mặt sao? Triệu Kim Phượng là em ruột của anh ta. Nhưng trong tất cả lời khai, không ai nói tới Triệu Kim Long. Vì sao? Là vì cố ý che giấu hay là Triệu Kim Long thật sự không ra mặt hỗ trợ.
Lúc này, hai vấn đề này luôn quanh quẩn trong đầu của Liễu Kình Vũ.
Tuy nhiên Liễu Kình Vũ cũng không còn nhiều thời gian để suy nghĩ liên tục, vì thông qua hệ thống theo dõi, Diêu Kiếm Phong phát hiện Tổ liên hợp kiểm tra chấp pháp đã đến tầng 11, còn hai tầng là đến tầng 13.
Diêu Kiếm Phong có chút tức giận:
- Chủ nhiệm Liễu, ngài xem hiện tại Tổ liên hợp kiểm tra chấp pháp đã đến tầng12, chúng ta nhất định phải nghĩ cách kéo dài thời gian.
Liễu Kình Vũ thản nhiên cười nói:
- Được, nếu những người này đã nhắm vào chúng ta, vậy chúng ta liền chủ động xuất kích đi. Ba vị Tổ trưởng, các anh lập tức dẫn theo tất cả thành viên Tổ tuần tra của mình, dẫn theo tất cả những người thụ án quay lại Ủy ban Kỷ luật của chúng ta trước. Sau khi đến đơn vị, dựa theo đúng quy trình pháp luật của Ủy ban Kỷ luật chúng ta và pháp luật pháp quy quốc gia, đem nhóm người thụ án này chuyển giao cho cơ quan tư pháp, nên khởi tố thì khởi tố. Đối với các nhân viên thụ án khác, dựa theo trình tự trước, nên thông báo thì thông báo, nên xử lý thì xử lý, tôi sẽ lập tức báo cáo chuyện này với lãnh đạo cấp trên.
Nghe thấy sự bố trí của Liễu Kình Vũ, ba người đều là kinh ngạc. Không ai ngờ, Liễu Kình Vũ lại đưa ra đề nghị như vậy.
Có điều bọn họ đều là người thông minh, nếu Liễu Kình Vũ đã xử lý như vậy, vậy bọn họ liền dựa theo chỉ thị của Liễu Kình Vũ dẫn theo tất cả những người thụ án đi thang máy xuống.
Khi bọn họ xuống đến đại sảnh khách sạn Tân Nguyên, vừa khéo gặp Nghiêm Vệ Đông dẫn đầu nhân viên đội ngũ liên hợp kiểm tra chấp pháp. Bọn họ đang đứng ở đại sảnh khách sạn Tân Nguyên đợi kết quả hành động của hai Tổ hành động khác.
Khi Nghiêm Vệ Đông nhìn thấy ba Tổ trưởng Tổ tuần tra dẫn theo nhiều người cùng đi xuống như vậy, liền kinh ngạc. Tuy nhiên y nhanh chóng điều chỉnh lại, cười nhìn về phía ba người Diệp Kiến Quần nói:
- Ồ! Lão Diệp, lão Diêu, lão Trịnh, thật không ngờ, lại gặp các anh ở đây. Các anh làm gì vậy? Sao lại dẫn theo nhiều người như vậy?
Diệp Kiến Quần cười nói:
- Phó chủ nhiệm Nghiêm, chúng tôi vừa mới dựa theo chỉ thị của Chủ nhiệm Liễu, áp dụng liên hợp hành động, cùng nhau giải quyết vụ án oan. Bây giờ phải dẫn tất cả nhóm người thụ án trở về Ủy ban Kỷ luật để tiến hành xử lý dựa theo trình tự pháp luật. Bên ông đang làm gì vậy?
Nghiêm Vệ Đông cười nói:
- Ồ, tôi sao? Tôi tuân theo chỉ thị của Thị ủy, đích thân dẫn Đội chấp pháp tiến hành kiểm tra khách sạn toàn thành phố. Lão Diệp à, vụ án bên các anh rốt cuộc là vụ án gì vậy? Sao lại thần bí như vậy, kết quả đã rõ ràng chưa?
Lúc này, Diêu Kiếm Phong bên cạnh đột nhiên ngắt lời nói:
- Phó chủ nhiệm Nghiêm, thật ngại quá, chúng tôi đang bận, chúng tôi phải mau chóng trở về tiến hành xử lý và báo cáo xin chỉ thị, cho nên tạm thời không thể tiếp chuyện anh. Lão Diệp, chúng ta đi thôi.
Nói xong, Diêu Kiếm Phong dẫn đầu đi ra ngoài.
Diệp Kiến Quần sau khi nghe thấy lời nhắc nhở của Diêu Kiếm Phong, lập tức ý thức được sự hiện hữu của Nghiêm Vệ Đông chính là một biến số lớn. Cho nên lập tức cáo từ Nghiêm Vệ Đông dẫn người nhanh chóng về Ủy ban Kỷ luật thị xã.
Sau khi đám người Diêu Kiếm Phong rời khỏi, Phó chủ nhiệm Văn phòng Thị ủy Lưu Nham nhìn Nghiêm Vệ Đông thấp giọng nói:
- Phó chủ nhiệm Nghiêm, Tổ kiểm tra chấp pháp của chúng ta vẫn tiếp tục kiểm tra trên lầu sao?
Nghiêm Vệ Đông sắc mặt bình tĩnh nói:
- Không kiểm tra nữa, bảo bọn họ rút lui đi. Chỉ sợ những người đó cũng đã điều tra rõ rồi. Bằng không, hiện tại bọn họ không thể rời đi như vậy. Tôi phải báo cáo ngay với Bí thư Tôn.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...