Đỉnh Cao Quyền Lực

Sau khi cúp điện thoại, Khương Tân Vũ hung hăng vỗ bàn một cái, tức giận nói:

- Liễu Kình Vũ à Liễu Kình Vũ, thằng nhóc mày thật quá âm hiểm, quá vô sỉ, quá ích kỷ. Những hạng mục đầu tư này thuộc về quận Tân Hoa chúng ta, mày lại muốn đem tới Khu công nghệ cao, tối nay tao sẽ khiến cho mày biết cái gọi là mang dây buộc mình.

Nói xong, Khương Tân Vũ lập tức lại cầm điện thoại lên bắt đầu liên lạc. Ông ta muốn thu xếp chu đáo một chút để trong cuộc họp tối nay có thể trừng trị tốt Liễu Kình Vũ.

So với tâm tình kích động của Khương Tân Vũ thì Liễu Kình Vũ bình tĩnh hơn rất nhiều.

Sau khi cúp điện thoại, Liễu Kình Vũ chỉ thản nhiên cười, đối với sự giận dữ của Khương Tân Vũ, hắn căn bản cũng không để trong lòng.

Sau khi trải qua trận đấu với Lý Đức Lâm, Liễu Kình Vũ đã nhìn thấu hơn những thủ đoạn đê tiện vô sỉ của một số người trong quan trường, cũng đã suy nghĩ được rõ ràng, thân là người trong quan trường, anh có thể thật sự làm việc, nhưng anh vĩnh viễn không thể biết người khác sẽ làm gì. Nhất là khi có thành tích, vĩnh viễn sẽ không thiếu người tiến đến giành ăn. Lúc này, anh nhất định phải biểu hiện ra sự mạnh mẽ, cứng rắn của mình, nếu không, chính anh có thể sẽ trở thành kẻ bại, thành người hi sinh.

Kế tiếp, Liễu Kình Vũ đứng ở trước bản đồ khu công nghệ cao, bắt đầu tự hỏi xem các dự án này nên bố trí thế nào, nên làm thế nào mới có thể khiến cho những nhà máy này thành một chỉnh thể hữu cơ, tạo thành góc bù ưu thế, nâng cao hiệu suất sử dụng tài nguyên, giảm bớt tiêu hao, nâng cao hiệu suất vận hành của toàn bộ các nhà máy. Bước tiếp theo là khiến cho Khu công nghệ cao thành một khu hội tụ, hấp dẫn càng nhiều nhà đầu tư đến xây dựng nhà máy, chế định ra những chính sách phát triển phù hợp, bảo đảm lợi ích của người dân.

Những vấn đề Liễu Kình Vũ tự hỏi rất nhiều, khác với phong cách của rất nhiều lãnh đạo vỗ trán một cái là quyết định một việc. Tuy rằng Liễu Kình Vũ trẻ tuổi nhưng phong cách làm việc cực kỳ cẩn thận, nghiêm túc. Hiện tại hắn không chỉ suy nghĩ làm sao thu hút được đầu tư, xây dựng nhà máy để mò chút chiến tích, mà hắn đang tự hỏi bố cục chỉnh thể của toàn bộ Khu công nghệ cao này trong năm năm, thậm chí mười năm sau sẽ phát triển thế nào. Thậm chí còn suy xét ứng với tình hình kinh tế quốc gia, kinh tế thế giới năm, mười năm nữa, Khu công nghệ cao này nên làm thế nào để thuận theo dòng chảy của lịch sử, tiếp tục phát triển vững mạnh.

Liễu Kình Vũ bận rộn đến hơn năm giờ chiều, sắc trời đã dần tối, Chánh văn phòng Hồng Tam Kim gõ cửa đi vào, hướng Liễu Kình Vũ nói:

- Sếp, nên tan làm đi, ngài còn phải tham gia hội nghị bên quận Tân Hoa.

Lúc này, Liễu Kình Vũ mới thoát khỏi trạng thái trầm tư, thả cây bút trong tay ra, cười gật đầu với Hồng Tam Kim:


- Được, vậy ông thu xếp một chút, tôi lập tức xuất phát quay về quận Tân Hoa.

Hồng Tam Kim gật đầu, lập tức đi ra ngoài an bài.

Sau khi Đường Trí Dũng được điều đến làm Trưởng phòng Phòng bảo vệ môi trường, vị trí lái xe này liền trống một người. Liễu Kình Vũ cân nhắc một chút, điều lái xe Lý Vân từ Phòng quản lý đô thị huyện Cảnh Lâm đến. Lúc công tác ở Phòng quản lý đô thị huyện Cảnh Lâm, Lý Vân là lái xe bổ sung thay thế cho Đường Trí Dũng. Liễu Kình Vũ sở dĩ coi trọng Lý Vân là vì Lý Vân cũng xuất thân từ lính, làm người khá kiên định, bình thường nói không nhiều lắm nhưng nhân phẩm rất tốt, kỹ thuật lái xe cũng vô cùng thuần thục.

Mấu chốt nhất chính là Lý Vân quan hệ rất hòa hảo với Đường Trí Dũng. Đối với tính cách của Đường Trí Dũng, Liễu Kình Vũ hiểu vô cùng rõ ràng. Tuy rằng Đường Trí Dũng ở trước mặt mình rất khiêm tốn nhưng anh ta nguyên bản là một con ông cháu cha, cho dù kiềm chế đến đâu thì trong một số chuyện vẫn sẽ giữ phong cách của con ông cháu cha, nhưng một lái xe nho nhỏ như Lý Vân có thể quan hệ tốt đẹp với Đường Trí Dũng, đây cũng là điều người bình thường không dễ làm được rồi.

Lý Vân lái xe chở Liễu Kình Vũ đến thẳng quận Tân Hoa.

Tới gần trụ sở quận ủy, Liễu Kình Vũ nhìn đồng hồ, mới 18h5’, Liễu Kình Vũ bận rộn cả ngày nên đã đói bụng, cho nên cùng với Lý Vân tìm một hàng ăn ven đường, mỗi người ăn một bát mỳ trứng cà chua. Sau khi ăn xong, lúc này Liễu Kình Vũ mới lên xe tiến vào Trụ sở quận ủy, xuống xe đi thẳng đến Phòng hội nghị thường vụ.

Giờ phút này, đồng hồ chỉ 18strong8’

Trong phòng hội nghị, các Ủy viên thường vụ quận ủy khác đều đã có mặt đông đủ, ngay cả Bí thư Quận ủy Khương Tân Vũ cũng đã ngồi ở ghế chủ trì, chỉ có vị trí của Liễu Kình Vũ là còn trống.

Sắc mặt của Khương Tân Vũ có vẻ vô cùng âm trầm. Ông ta thật không ngờ Liễu Kình Vũ đến giờ này còn chưa xuất hiện. Thằng nhãi này lá gan cũng to quá, đây quả thực là không nể mặt một Bí thư quận ủy là ông ta mà. Chẳng lẽ Liễu Kình Vũ đã quên, sở dĩ lúc trước hắn có thể làm được công tác thu hút đầu tư chính là do mình đã kiên trì ủng hộ ư? Tên Liễu Kình Vũ này cũng quá vong ân bội nghĩa rồi.

Trong khoảng thời gian ngắn, Khương Tân Vũ oán thầm không ngừng, thiện cảm với Liễu Kình Vũ cũng càng ngày càng kém.

Đúng 18h30’, ngay khi cảm xúc của mọi người đã bất mãn đến cực điểm, cửa phòng họp bị đẩy ra, Liễu Kình Vũ đi vào, vừa tiến vào vừa nói với mọi người:


- Thật ngại quá, khiến các vị chờ lâu rồi, cũng may tôi vẫn chưa muộn.

Nói xong, Liễu Kình Vũ ngồi xuống vị trí thuộc về mình.

Liễu Kình Vũ vừa mới ngồi xuống, Khương Tân Vũ lập tức nã đạn sang phía hắn:

- Đồng chí Liễu Kình Vũ, hi vọng về sau anh có thể đến họp sớm một chút, đừng để cho tất cả mọi người phải chờ anh. Dù sao anh cũng còn trẻ, rất nhiều quy củ cũng nên tuân thủ. Bằng không, mọi người sẽ cho rằng anh quá cuồng ngạo, căn bản không để các vị Ủy viên thường vụ đang ngồi đây vào trong mắt.

Vô cùng đơn giản nói mấy câu, vừa mang theo ý phê bình vừa mang theo ý ly gián, trực tiếp khiến cho Liễu Kình Vũ đối đầu với tất cả Ủy viên thường vụ quận ủy.

Khương Tân Vũ nói xong, sắc mặt của rất nhiều Ủy viên đang ngồi đây liền trầm xuống, nhìn về phía Liễu Kình Vũ với vẻ lạnh lẽo.

Liễu Kình Vũ thật không ngờ, Khương Tân Vũ ngay khi bắt đầu hội nghị đã đánh đòn phủ đầu, trực tiếp hướng mũi dùi về phía mình.

Mắt Liễu Kình Vũ híp lại. Nếu Khương Tân Vũ nói chuyện tử tế, suy xét đến quan hệ trước kia với Khương Tân Vũ, hắn còn đang tính không làm ông ta khó chịu. Nhưng nếu Khương Tân Vũ chủ động khiêu khích, Liễu Kình Vũ quyết không nhượng bộ. Bởi vì hắn vô cùng rõ ràng, trên quan trường, anh càng ẩn nhẫn nhượng bộ, đối phương lại càng cho rằng anh dễ bắt nạt, sẽ không ngừng ức hiếp anh, áp bức anh.

Liễu Kình Vũ lạnh lùng nhìn Khương Tân Vũ, thản nhiên nói:

- Bí thư Khương à, ông nói oan cho tôi rồi. Đầu tiên, tôi vô cùng kính trọng các vị Ủy viên thường vụ đang ngồi đây, không có chút ý bất kính nào. Bởi vì luận về tuổi tác, tất cả mọi người đều lớn hơn tôi. Tuy rằng tôi trước mắt đảm nhiệm chức vụ Chủ tịch quận, nhưng trong lòng tôi rất rõ ràng, tôi vẫn còn tương đối trẻ tuổi, còn khuyết thiếu kinh nghiệm công tác, phải học tập mọi người nhiều. Tiếp theo, Bí thư Khương, tuy rằng hôm nay tôi đến sau mọi người nhưng vẫn không hề muộn, cho nên sự phê bình của ông, tôi không tiếp thu.


Nói xong, Liễu Kình Vũ tựa người vào ghế dựa, thản nhiên nhìn Khương Tân Vũ.

Giờ phút này Khương Tân Vũ sắc mặt đã tức giận đến mức trắng bệch, trong ánh mắt lửa giận tăng vọt.

Trước kia khi Trịnh Hiểu Thành còn tại vị, Trịnh Hiểu Thành dám cùng ông ta khiêu chiến bởi vì y có Phó bí thư thành ủy Trâu Hải Bằng đứng sau lưng, ông ta cũng không có cách nào khác. Còn hiện tại, Liễu Kình Vũ chỉ là một Quyền chủ tịch quận nho nhỏ cũng dám đối đầu ông ta, điều này ông ta không dễ dàng tha thứ được.

Khương Tân Vũ lập tức hung hăng vỗ bàn một cái, tức giận nói:

- Liễu Kình Vũ, anh dám cãi lại tôi sao? Trong mắt anh còn có lãnh đạo hay không?

Trong cơn tức giận, Khương Tân Vũ không ngờ dùng tới từ “cãi lại”. Nếu như là tình huống bình thường, đối mặt với đồng chí trẻ tuổi như Liễu Kình Vũ, thật sự ông ta có thể dùng từ này để giáo huấn đối phương. Cho dù là khi Liễu Kình Vũ đảm nhiệm chức Phó chủ tịch quận, ông ta cũng có thể giáo huấn Liễu Kình Vũ như vậy, nhưng ông ta lại không để ý, hiện giờ thân phận Liễu Kình Vũ đã khác trước.

Sau khi nghe Khương Tân Vũ nói, Liễu Kình Vũ đầu tiên là hơi sửng sốt, lập tức cười khinh thường, lạnh lùng nói:

- Bí thư Khương, tôi nghĩ ông đang có chút nhầm lẫn. Thân phận giữa tôi với ông, Liễu Kình Vũ tôi là Quyền chủ tịch quận Tân Hoa, tôi có quyền, cũng có nghĩa vụ tranh luận với ông. Trước tất cả Ủy viên thường vụ quận ủy, tôi có quyền biểu đạt quan điểm của mình. Còn cái từ “cãi lại”, ông dùng không thích hợp rồi. Liễu Kình Vũ tôi không phải trẻ lên ba, còn chưa tới phiên người khác giáo huấn tôi.

Lời Liễu Kình Vũ vừa nói ra khỏi miệng, thiếu chút nữa khiến cho Khương Tân Vũ tức hộc máu. Cho tới giờ phút này, ông ta mới ý thức được mình đã quá coi thường Liễu Kình Vũ. Trước kia, khi Liễu Kình Vũ còn là Phó chủ tịch quận, biểu hiện đối với mình nhún nhường như vậy, xem ra là lúc đó hắn đang cố ý giả vờ khiêm tốn.

Tuy nhiên, Khương Tân Vũ cũng là một loại người hung ác, giờ phút này thấy Liễu Kình Vũ liên tiếp bác bỏ mình, lập tức nói sang chuyện khác, sắc mặt bình tĩnh nói:

- Được rồi, hiện tại chúng ta trở lại chuyện chính. Hôm nay tôi triệu tập cuộc họp, chủ yếu là muốn cùng mọi người thảo luận một chút vấn đề liên quan đến các dự án đầu tư chúng ta đã thu hút được ở Đại hội giao lưu kinh tế liên tỉnh. Theo những gì tôi biết, Liễu Kình Vũ đã tuyên bố sẽ di dời 80% hạng mục sang Khu công nghệ cao. Mọi người hãy cho ý kiến của chính mình đi.

Một câu, Khương Tân Vũ lại đưa Liễu Kình Vũ vào thế đối lập với tất cả các Ủy viên thường vụ quận ủy.


Khương Tân Vũ lần này là hạ ác tâm rồi, nhất định trong hội nghị thường vụ này sẽ hung hăng trừng trị Liễu Kình Vũ một phen. Ông ta muốn nói cho Liễu Kình Vũ biết, quận Tân Hoa này là do ông ta định đoạt. Liễu Kình Vũ mặc dù là Quyền chủ tịch quận Tân Hoa, nhưng sẽ giống như trước đây, nếu không có Khương Tân Vũ ông ta ủng hộ thì Liễu Kình Vũ sẽ không làm được trò trống gì.

ràng mình đang làm gì. Còn về phần người khác đánh giá tôi như thế nào, tôi không quan tâm. Tôi chỉ cần làm sao không thẹn với lương tâm mình là được rồi.

Nghe được Liễu Kình Vũ nói, Khương Tân Vũ hoàn toàn nổi cơn thịnh nộ rồi:

- Liễu Kình Vũ, anh lập tức quay về cho tôi! Quận Tân Hoa chúng ta phải mở Hội nghị thường vụ khẩn cấp, thảo luận một chút chuyện có liên quan đến di chuyển hạng mục đầu tư.

Trên mặt Liễu Kình Vũ cố gắng kiềm chế ý cười, trầm giọng nói:

- Thật ngại quá, Bí thư Khương. Công tác chuẩn bị của tôi đang rất bận, phỏng chừng hơn 6h tối mới về được.

Khương Tân Vũ dùng sức cắn chặt răng:

- Được, vậy sáu rưỡi tối sẽ mời dự họp Hội nghị thường vụ khẩn cấp quận Tân Hoa, hy vọng anh không đến muộn.

thức được, mặc dù Liễu Kình Vũ cuồng ngạo, nhưng làm việc vẫn rất đúng mực, biết đạo lý lợi ích không thể hưởng một mình.

Nhưng, Triệu Đông Lâm thật sự không ngờ, Lý Đức Lâm, Vương Trung Sơn càng không ngờ, ngày hôm sau khi Liễu Kình Vũ nhận chức ở Ban quản lý, liền đưa ra một hành động làm chấn động toàn bộ thành phố Thương Sơn, thậm chí cả Tỉnh ủy tỉnh Bạch Vân.

inh đẹp đầy mị hoặc của nàng mà biến thành kẻ phạm tội.

Nhưng cứ như vậy tầm mắt lại thấy cái mông của nàng, lại cộng thêm Tiểu Hôi chạy như điên, bờ mông lúc lên lúc xuống thật là bức người. Hồ Tiểu Thiên thở dài, vươn tay ra vỗ vỗ lên trên, cảm giác không tệ, đây là bồi thường khi nãy tỷ phi lễ với đệ.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui