Đỉnh Cao Quyền Lực

Nghe được câu trả lời của Liễu Kình Vũ, Hạ Chính Đức biết mình thành công rồi.

Liễu Kình Vũ vô cùng thông minh, nhận thức chính trị cũng đang cải thiện cực kì nhanh. Hắn có thể chịu cúi đầu nhận lỗi dưới tình huống xấu như vậy, bị thất bại mà vẫn còn bình tĩnh phân tích lí luận được như vậy, thật khiến cáo già như Hạ Chính Đức cũng cảm thấy khó tin. Hạ Chính Đức tự hỏi trong lòng, nếu ông ta bằng tuổi Liễu Kình Vũ, lại bị đặt trong hoàn cảnh như vậy, tuyệt đối không thể làm tốt được như thế.

Liễu Kình Vũ quả thật không đơn giản.

Nghĩ đến đây, Hạ Chính Đức cười nói:
- Liễu Kình Vũ, lúc cậu gọi điện cho tôi, có biết tôi rất nhớ cậu không, thế nào, cậu muốn gặp ở đâu?

Cuối cùng, Hạ Chính Đức lại còn pha trò với Liễu Kình Vũ. Ông ta đường đường là một Bí thư Huyện ủy không ngờ lại xin chỉ thị một Trường phòng Quản lý đô thị nho nhỏ, nhưng điều ấy cũng chứng tỏ, Hạ Chính Đức vô cùng coi trọng Liễu Kình Vũ.

Liễu Kình Vũ sau khi nghe xong, liền vội cười nói:
- Bí thư Hạ, ngài tha cho tôi đi, người khác nghe nói tôi muốn ra lệnh cho ngài, chỉ sợ lại phê bình tôi. Bình thường tôi sẽ vào nhà ngài hoặc lên văn phòng tìm ngài báo cáo công tác. Tuy nhiên, tình huống có chút đặc biệt, đằng sau xe của tôi còn một cái xe to đùng. Cho nên, Bí thư Hạ, phải làm phiền ngài một chút, tôi chuẩn bị tới khách sạn Hạo Thiên, ngài xem có thể đến đây cùng tôi đấu với câu lạc bộ Hải Duyệt Thiên Địa một trận hay không?

Hạ Chính Đức gật gật đầu:
- Được, không thành vấn đề, tôi lập tức qua, cậu đến phòng nào thì báo lại với tôi.

Liễu Kình Vũ gật đầu:
- Vâng, tôi còn phải dừng xe mua ít đồ, mất thêm một chút thời gian nữa. Hơn nữa khách sạn Hạo Thiên cách huyện ủy không xa, ngài sẽ có dư thời gian để đến. đó. Nếu tôi đoán không nhầm, khẳng định là có người đang theo dõi tôi.


Sau khi cúp điện thoại, Liễu Kình Vũ quay sang, thấy Tần Duệ Tiệp vừa nãy còn đang vô cùng hưng phấn, giờ lại ngồi im, yên lặng nhìn ra ngoài cửa sổ, khuôn mặt xinh đẹp lại lạnh như băng, dường như còn vô cùng tức giận.

Liễu Kình Vũ cũng không biết nói gì, chỉ có thể cảm thán, lòng của nữ nhân đúng là như kim dưới đáy biển.

Đường Trí Dũng theo chỉ thị của Liễu Kình Vũ dừng lại ở một siêu thị ven đường. Sau đó, Đường Trí Dũng xuống xe mua một gói thuốc lá, cùng một bình rượu và một thùng đồ uống đi ra, mất khoảng 7 - 8 phút.

Mà lúc này, tầm mắt của Liễu Kình Vũ đang nhìn chăm chú vào ô kính, hắn đã phát hiện chiếc xe thương vụ màu đen đang theo dõi ở phía sau.

Không thể phủ nhận, đối phương rất cẩn thận, chọn một chiếc xe thương vụ vô cùng nổi bật làm xe theo dõi. Người bình thường sẽ không bao giờ nghĩ đến. Nhưng đối phương lại không chú ý đến một việc, Liễu Kình Vũ từng là Đại đội trưởng Biệt đội Nanh Sói, từng bao lần đứng giữa ranh giới sinh tử tham gia những trận chém giết kinh người với những thế lực thù địch hùng mạnh từ nước ngoài, thủ đoạn theo dõi với hắn chỉ như một bữa ăn sáng. Hắn thậm chí không cần nhìn cũng sẽ biết có người theo dõi hay không.

Giờ phút này, phụ trách theo dõi là hai người khá trẻ, chỉ khoảng 20 tuổi, một người tóc vàng, một người tóc xanh.

Lái xe tóc vàng sau khi nhìn thấy Đường Trí Dũng từ siêu thị mang một túi lớn ra, vẻ mặt khiếp sợ nói:
- Cha mẹ ơi, Liễu Kình Vũ cũng quá keo kiệt, đi cùng mỹ nữ ăn cơm mà còn vào siêu thị mua rượu mua thuốc.

Tên tóc xanh cũng vô cùng tức giận nói:
- Đúng vậy, mỹ nữ đẹp như vậy mà lại đi theo Liễu Kình Vũ, thật đáng tiếc.


Đuổi theo ô tô của Liễu Kình Vũ tới khách sạn Hạo Thiên, Liễu Kình Vũ cầm cặp có chứa tài liệu xuống xe, hắn cố ý gọi một phòng liền nhau với phòng của Hạ Đức Chính, sau đó cùng Tần Duệ Tiệp, Đường Trí Dũng đi vào gọi một bàn đầy thức ăn.

Nhóm người Liễu Kình Vũ vừa mới tiến vào phòng, hai tên tóc vàng và tóc xanh cũng vào hỏi thăm một chút, rồi thuê một phòng đối diện với phòng của Liễu Kình Vũ, mở cửa phòng, bất kể lúc nào cũng có thể theo dõi động tĩnh phòng đối diện.

Mà khi thức ăn mang lên, tên tóc vàng còn cố ý đi qua, nhìn vào bên trong một chút, xác định bên trong phòng chỉ có ba người Liễu Kình Vũ mới yên tâm quay về phòng của mình.

Sau khi tất cả đồ ăn được mang lên, Đường Trí Dũng khóa cửa phòng lại.

Lúc này, Liễu Kình Vũ đứng dậy, đến phía đông, giơ tay kéo một chiếc bình phong làm bằng trúc, liền lộ ra một bàn ăn ở cách vách, bên cạnh bàn là Hạ Chính Đức đang ngồi cười tủm tỉm, trong tay cầm một tập tài liệu độ dày tương tự như của Liễu Kình Vũ.

Liễu Kình Vũ cầm cặp bước tới, đem tài liệu bên trong đưa cho Hạ Chính Đức, rồi lại cầm tập tài liệu Hạ Chính Đức vừa mang đến thả lại vào trong cặp. Làm xong hắn giơ ngón tay cái lên, cùng trao đổi ánh mắt với Hạ Chính Đức một chút, sau đó quay trở lại phía trước màn trúc.

Sự thực, đây chính là một gian phòng lớn chia đôi, có một cửa thông nhau, có một bàn lớn và một bàn nhỏ.Bình thường khi khách hàng đông, sẽ dùng màn trúc ngăn làm hai phòng, còn nếu khách hàng nhiều người lại thích náo nhiệt, lại bỏ ra màn trúc, mang thêm bàn vào, như vậy có thể tận dụng được căn phòng một cách tối ưu.

Mà điều này, đã được Hạ Chính Đức lợi dụng rất khéo, vô cùng thoải mái cùng Liễu Kình Vũ tráo đổi văn kiện. Sau đó, Hạ Chính Đức đứng dậy rời đi.

Còn nhóm người Liễu Kình Vũ thì vừa nói vừa cười, sau đó Liễu Kình Vũ gọi một ấm trà, sau đó lại nói phòng quá nóng, bảo nhân viên phục vụ mở cửa ra.


Vì thế, ba người bọn họ thoải mái ngồi ăn dưới ánh mắt nhìn trộm của hai tên tóc vàng và tóc xanh.

Nhìn thấy bên phía Liễu Kình Vũ không có gì khác thường, hai tên tóc vàng và tóc xanh cũng yên lòng, bắt đầu ngồi ăn.

Ăn xong cơm, Đường Trí Dũng lái xe đến công viên Hổ Sơn, Liễu Kình Vũ cùng Tần Duệ Tiệp vào công viên Hổ Sơn đi dạo một vòng.

Hai tên tóc vàng và tóc xanh cũng phân chia công tác, tên tóc vàng phụ trách ở lại nhìn Đường Trí Dũng, tên tóc xanh phụ trách đi theo dõi Liễu Kình Vũ.

Vừa đi, Liễu Kình Vũ vừa cười nói:
- Bí thư Tần, cảm ơn cô hôm nay đã phối hợp với tôi.

Tần Duệ Tiệp nghe Liễu Kình Vũ nói xong, cũng tự nhiên cười nói:
- Tiện tay giúp mà thôi. Tuy nhiên Liễu Kình Vũ, tôi tốt xấu gì cũng giúp đỡ anh. Liệu có thể nhờ anh giúp lại một chuyện nhỏ không?

Liễu Kình Vũ cười nói:
- Không thành vấn đề, cô cứ nói đi.

Tần Duệ Tiệp cười nói:
- Liễu Kình Vũ, về sau anh không cần gọi tôi là Bí thư Tần, anh có thể gọi tôi là Tần Duệ Tiệp, hoặc Duệ Tiệp. Đương nhiên, gọi là chị Tần tôi cũng không phản đối.


Liễu Kình Vũ nghe Tần Duệ Tiệp nói xong, trên khuôn mặt khô khan nở một nụ cười. Hắn không phải đồ ngốc, hắn đương nhiên hiểu ý nghĩa thật sự trong câu nói của Tần Duệ Tiếp. Hắn biết, Tần Duệ Tiệp có ý với mình, nhưng người này thuộc loại tính cách khá lạnh lùng, đương nhiên sẽ không bày tỏ tình cảm rõ ràng với người khác, nhưng để cô ấy nói được ra câu này, cũng coi như rất khó khăn rồi.

Nói thật ra, đại mỹ nữ Tần Duệ Tiệp này vô cùng đẹp, luận tướng mạo kém Tào Thục Tuệ một chút, nhưng luận dáng người thì lại hơn một chút, khí chất hai mỹ nữ này không giống nhau. Tào Thục Tuệ thanh thuần, linh động, Tần Duệ Tiệp bình thường lạnh như băng, nhưng khi cười rộ lên lại khuynh quốc khuynh thành. Nếu như bớt lạnh lùng đi một chút cười nhiều hơn một chút, quả thực là một mỹ nữ cực phẩm, là một nữ thần trong lòng cánh đàn ông mơ ước.

Tuy Liễu Kình Vũ biết Tần Duệ Tiệp có ý với mình, nhưng hiện tại, hắn chỉ có thể giả vờ không biết. Bởi vì bất kể là Tần Duệ Tiệp hay Tào Thục Tuệ, hắn đều rất coi trọng, hắn có thể cùng các cô nói chuyện phiếm, cùng tản bộ, nhưng không ai cho hắn cảm giác tim đập thình thịch hay vừa gặp đã yêu. Bây giờ, hắn chỉ có thể coi các cô là bạn. Đương nhiên, Liễu Kình Vũ là một người vô cùng lương thiện, hắn sẽ không thẳng thắn cự tuyệt, “em không phải mẫu hình anh thích” nói như vậy rất tổn thương người khác. Hơn nữa, người ta cũng đâu có nói muốn gả cho hắn.

Cho nên, nghe Tần Duệ Tiệp nói xong, Liễu Kình Vũ cười nói:
- Không thành vấn đề, về sau tôi sẽ gọi cô là Tần Duệ Tiệp đi.

Tần Duệ Tiệp cười gật gật đầu.

Liễu Kình Vũ nhìn Tần Duệ Tiệp cười, nói:
- Tần Duệ Tiệp, cô cười lên nhìn rất đẹp, bình thường sao khuôn mặt lúc nào cũng lạnh lùng như vậy, có mệt hay không?

Nghe được Liễu Kình Vũ khen mình, Tần Duệ Tiệp vô cùng vui vẻ, nhưng trên mặt lại khôi phục vẻ lạnh lùng, liếc Liễu Kình Vũ một cái:
- Ai cần anh lo.
Nói xong, lại khoác tay Liễu Kình Vũ tiếp tục đi dạo.

Nhưng, Liễu Kình Vũ không thể ngờ đến, đại sát chiêu mà Hàn Minh Cường nhắm vào hắn đã bắt đầu, hiện tại giai đoạn cao trào rồi.

Giờ phút này, Hàn Minh Cường đã oán hận Liễu Kình Vũ tới cực điểm, gã quyết định, bằng mọi giá phải kéo được Liễu Kình Vũ xuống, sau đó hung hăng giẫm mấy giẫm. Chỉ có như thế, gã mới có thể xả được cơn giận tích tụ bấy lâu nay. Sau khi Liễu Kình Vũ tới, đã gây cho gã một nỗi khuất nhục không thể nào chịu đựng nổi. Chỉ có kéo Liễu Kình Vũ xuống, gã mới có thể tiếp tục hãnh diện, tiếp tục diễu võ dương oai ở Phòng Quản lý đô thị.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui