Liễu Kình Vũ đang chụp ảnh thì từng hồi cảnh báo đột nhiên vang lên từ bốn phương tám hướng, chưa tới 10 phút, xe cảnh sát từ bốn phương tám hướng chạy tới, nhanh chóng bao vây khắp hiện trường.
Sau đó, đám cảnh sát lũ lượt từ trên xe xuống, bao vây Liễu Kình Vũ và Tần Duệ Tiệp lại.
Từ một chiếc xe cảnh sát trong đó, Trưởng phòng công an huyện Cảnh Lâm, Bạch Trường Hỉ cất bước đi về phía trước.
Vòng vây thu nhỏ lại từng chút một, mọi người đã chặn đứng mọi góc độ chụp ảnh của Liễu Kình Vũ.
Lúc này, vòng vây hở ra một lỗ, Bạch Trường Hỉ cất bước đi vào từ bên ngoài.
Bạch Trường Hỉ vẻ mặt ngậm cười nói:
- Trưởng phòng Liễu, thật không ngờ, chúng ta lại gặp mặt nhau rồi. Trưởng phòng Liễu, anh ra tay cũng quá tàn nhẫn đó, đánh nhiều người nằm lăn trên đất thế này, căn bản anh không coi cảnh sát chúng tôi ra gì. Anh hiểu pháp luật mà lại phạm luật, đánh người vô cớ, đây chính là vấn đề phạm tội nghiêm trọng. Hiện tại mời hai người đi theo chúng tôi.
Thấy Bạch Trường Hỉ đột nhiên xuất hiện, Liễu Kình Vũ sững người, lập tức thản nhiên cười, nhìn về phía Bạch Trường Hỉ nói:
- Trưởng phòng Bạch, tôi cũng thật không ngờ, cảnh sát các anh xuất hiện thật đúng lúc. Chúng tôi vừa đánh nhau xong thì các anh xuất hiện. Xem ra cảnh sát các anh chẳng khác gì thần binh giáng trần. Nếu không biết còn tưởng hai bên chúng ta đang diễn trò.
- Diễn trò, vậy cũng không phải. Sở dĩ chúng tôi xuất hiện nhanh như này chẳng qua là vì phía cảnh sát chúng tôi đang tiến hành diễn tập đối với sự việc mang tính quần thể ở gần đây, vừa hay nhận được tố giác bên này xảy ra đánh nhau, nên chúng tôi tập trung tới xem. Trưởng phòng Liễu, anh có thấy không, hôm nay hầu như những anh cả của Phòng Công an huyện Cảnh Lâm đều tới. Trước mặt mọi người, không ai có thể làm việc trái pháp luật. Hiện tại chúng tôi hoàn toàn dựa theo trình tự pháp luật thông thường, mời anh theo chúng tôi tới đồn công an lấy khẩu cung. Trưởng phòng Liễu, tình huống lần này hoàn toàn khác với tình huống ở nhà khách Trung Thiên lần trước.
Vừa nói, trên mặt Bạch Trường Hỉ vừa đầy sự vui sướng. Anh ta đã đợi rất lâu cho hành động nhắm vào Liễu Kình Vũ này. Từ sau sự việc ở khách sạn Trung Thiên lần trước, trong lòng Bạch Trường Hỉ hiểu quan hệ giữa mình và Liễu Kình Vũ đã rơi vào kết cục không chết không dừng. Lúc đó Liễu Kình Vũ đã từng nói rất rõ, phải khiến mình rớt đài trong vòng nửa năm. Mà hiện tại sự việc Liễu Kình Vũ gây một trận ở thành phố Thương Sơn, chỉnh Trâu Văn Siêu vào tù, càng khiến anh ta kiêng kị Liễu Kình Vũ. Từ chuyện lần đó, anh ta không thể an giấc, vì anh ta biết, sớm muộn gì Liễu Kình Vũ cũng ra tay với mình.
Nhưng anh ta dùng đủ mọi thủ đoạn không dễ dàng gì mới lăn lộn tới vị trí Trưởng phòng Công an này, anh ta tuyệt đối không dễ dàng tha cho bất cứ kẻ nào khiến mình ngã đài. Cho nên anh ta phải vắt óc đẩy Liễu Kình Vũ xuống trước. Chỉ có đẩy Liễu Kình Vũ xuống, anh ta mới yên tâm. Nhưng Liễu Kình Vũ lại rất biết giữ mình, ngoài tính khí nóng nảy một chút, anh ta căn bản không bắt được bất cứ chứng cứ phạm tội nào. Điều này khiến anh ta rất đau đầu. Nhưng trước đó không lâu, anh ta đột nhiên nhận được điện thoại của Trâu Văn Siêu, trong điện thoại Trâu Văn Siêu nói với anh ta một chuyện. Sau khi nghe xong anh ta rất mừng rỡ, vì anh ta biết, cơ hội thu phục Liễu Kình Vũ đã đến. Cho nên anh ta lập tức lấy danh nghĩa diễn tập điều toàn bộ cán bộ chủ lực của Phòng Công an tới, mục đích chính là để mọi người chứng kiến mình dùng quy trình bình thường bắt Liễu Kình Vũ. Như vậy, cho dù là Bí thư thành ủy Vương Trung Sơn trách tội, cũng không tìm được bất cứ sơ hở nào của mình.
Anh ta muốn vừa thu phục Liễu Kình Vũ, lại không khiến lãnh đạo cấp trên nắm được bất cứ sơ hở nào của mình. Trên quan trường, tự bảo vệ mình là quan trọng nhất.
Sau khi nghe xong, Liễu Kình Vũ cười nhạt, nói:
- Thật ngại quá Trưởng phòng Bạch, khiến bên công an phải tới đón tôi hoành tráng như vậy thật bất ngờ. Nếu muốn tôi tới chỗ các anh, tôi cũng đồng ý, tuy nhiên, nguyên nhân và kết quả của việc này phải rõ ràng, tôi không ẩu đả bọn họ, mà là phòng vệ chính đáng.
- Phòng vệ chính đáng, Liễu Kình Vũ, anh cho tôi là trẻ con ba tuổi à. Anh nhìn xem, đám người bị thương nằm đầy đất, không phải đều là anh đánh à, lẽ nào đây là giả sao?
Bạch Trưởng Hỉ bình tĩnh nói.
Liễu Kình Vũ đang định nói, Tần Duệ Tiệp bên cạnh đột nhiên lạnh lùng nói:
- Trưởng phòng Bạch, tôi có thể làm chứng, Liễu Kình Vũ đúng là phòng vệ chính đáng. Chúng tôi đang chụp ảnh ở đây, bọn họ liền kéo nhau tới, không nói rõ một lời, liền cầm côn sắt định đánh chúng tôi tới mức sống không bằng chết. Hơn nữa họ động thủ trước. Vì tự vệ Liễu Kình Vũ mới ra tay. Cho nên, anh nói vậy là không đúng. Sở dĩ họ bị đánh là do họ định phạm tội, nhưng không ngờ lại gặp phải đối thủ nên tình thế liền trở nên như vậy, hy vọng Trưởng phòng Bạch với tư cách Trưởng phòng Công an huyện Cảnh Lâm, tuyệt đối không được ăn nói lung tung, như vậy rất bất công với chúng
Tần Duệ Tiệp nói xong, Bạch Trường Hỉ lại thản nhiên cười nói:
- Được được, hai người nói như nào cũng được. Lần này xảy ra vấn đề nghiêm trọng nhường này, hai người vẫn phải tới Phòng Công an chúng tôi lấy khẩu cung.
Liễu Kình Vũ khẽ gật đầu nói:
- Được, không thành vấn đề, lấy khẩu cung thì được. Tuy nhiên, các anh phải đợi một chút.
Sau khi nghe những lời này của Liễu Kình Vũ, Bạch Trường Hỉ không khỏi nhướn mày, lạnh giọng nói:
- Liễu Kình Vũ, rốt cuộc anh muốn làm gì?
Liễu Kình Vũ lạnh lùng nói:
- Tôi muốn chấp hành chức trách công tác của một Trưởng phòng Quản lý đô thị. Tôi muốn phá dỡ công trình vi phạm luật ở đây. Vừa rồi tôi đang thi hành công vụ, chụp ảnh lấy chứng cứ về việc vi phạm ở đây, không ngờ đột nhiên họ tới đòi tôi giao máy ảnh. Bọn tôi không giao họ liền ra tay. Hiện tại, những chướng ngại cản trở việc chấp pháp đã giải quyết xong, tôi đương nhiên phải tiếp tục chấp pháp. Tôi cũng nên phối hợp với Phòng Công an các anh. Cho nên, hiện tại tôi đưa ra hai đề nghị, anh có thể chọn một trong hai.
Thứ nhất, các anh có thể đợi PhòngQuản lý đô thị chúng tôi chấp pháp xong rồi dẫn tôi tới Phòng Công an phối hợp điều tra lấy khẩu cung. Thứ hai, các anh có thể lấy khẩu cung luôn ở đây, Phòng Quản lý đô thị đồng thời tiến hành chấp pháp. Chúng ta ai làm việc người đó. Đương nhiên, nếu các anh có những mục đích khác, kiểu gì cũng phải dẫn chúng tôi đi, vậy tôi có thể nói rõ cho anh biết, không thể được. Nếu các anh cưỡng chế tôi đi, tôi không ngại gì trực tiếp gọi điện cho đồng chí Bí thư Thành ủy Vương Trung Sơn, hoặc trực tiếp gọi cho đồng chí Cục trưởng Cục Công an thành phố Trung Hải Đào, xem cuối cùng họ có ý kiến gì. Có phải Phòng Công an các anh chấp pháp là chấp pháp, còn Phòng Quản lý đô thị chúng tôi chấp pháp thì không phải là chấp pháp.
Liễu Kình Vũ nói xong, Bạch Trường Hỉ lập tức trợn tròn mắt.
Bạch Trường Hỉ nghĩ tới Liễu Kình Vũ liệu có mượn cớ không đi theo mình không. Anh ta cũng nghĩ đủ mọi lí do chặn miệng Liễu Kình Vũ. Nhưng anh ta không ngờ, lý do của Liễu Kình Vũ lại là đang trong quá trình chấp pháp. Thân là Trưởng phòng Công an, anh ta không phải đồ ngốc, anh ta cũng rất rõ, Phong Quản lý đô thị chấp pháp và Phòng Công an chấp pháp mặc dù đối tượng không giống nhau, nhưng đều là cơ quan nhà nước, quyền chấp pháp đều được bảo vệ. Nếu mình thật sự cưỡng chế chấp pháp, e rằng thực sự sẽ gây ra xung đột giữa hai bên, mấu chốt chính là, Liễu Kình Vũ vừa nói rất rõ. Nếu mình cưỡng chế hắn đi, hắn sẽ trực tiếp gọi điện cho Bí thư Thành ủy hoặc Cục trưởng cục Công an thành phố.
Tuy Bạch Trường Hỉ rất muốn đối phó với Liễu Kình Vũ, nhưng anh ta cũng không muốn phải động chạm vào Bí thư Thành ủy hay Cục trưởng cục Công an. Cứ cho là mình có cha Trâu Văn Siêu làm chỗ dựa vững chắc, chỉ e cũng khá nguy hiểm. Hơn nữa anh ta cũng đã nhận được một số ám hiệu của Trâu Văn Siêu. Cho nên, tới thế cục hiện tại, anh ta chỉ có thể lạnh lùng nhìn Liễu Kình Vũ liếc mắt hỏi:
- Được, Trưởng phòng Liễu, nếu anh đã nói Phòng Quản lý đô thị đang tiến hành chấp pháp. Vậy mấy người chúng tôi sẽ xem anh chấp pháp, đợi anh chấp pháp xong, vậy là được rồi.
Liễu Kình Vũ cười gật đầu:
- Đượcc, không thành vấn đề, sẽ như anh yêu cầu.
Nói xong, Liễu Kình Vũ trực tiếp lấy điện thoại ra gọi cho Long Tường:
- Long Tường, thông báo cho tất cả nhân viên của Phòng Quản lý đô thị, đặc biệt là nhân viên của Đội chấp pháp, khởi động máy cưỡng chế trực tiếp tới câu lạc bộ Hải Duyệt Thiên Địa, bảo họ, Phòng Quản lý đô thị chúng ta cưỡng chế phá dỡ hạng mục do vi phạm quy định xây dựng.
Nghe thấy lời này của Liễu Kình Vũ, Long Tường hoảng sợ vội vàng đề nghị:
- Trưởng phòng, hiện tại anh đã nắm được chứng cứ phạm tội của họ chưa, không có chứng cứ nếu chúng ta cưỡng chế sẽ lâm vào thế bị động mất.
Liễu Kình Vũ thản nhiên cười nó:
- Chứng cứ, có thể nói có cũng có thể nói không. Phía Phòng Xây dựng hẳn có hồ sơ tư liệu, nhưng bọn họ không cho chúng ta xem. Nhưng dù họ có đưa chứng cứ cho chúng ta hay không, sau khi tiến hành nghiên cứu điều tra thực địa, tôi có thể xác định rõ đây là vi phạm luật xây dựng. Một công trình xây lấn chiếm đường lẽ nào còn chưa phải vi phạm luật xây dựng. Tôi đã dùng máy ảnh ghi lại. Phá, nhất định phải phá. Cậu thông báo cho họ tới đi, xảy ra việc gì tôi hoàn toàn chịu trách nhiệm. Tôi muốn xem, hôm nay ai sẽ ra mặt. Tôi cũng không tin muốn làm chút chuyện cho dân chúng lại khó như vậy. Tôi không tin Hải Duyệt Thiên Địa đã làm ra việc tới mức này mà không có cán bộ nào dám nói một câu. Không ai làm, Liễu Kình Vũ tôi làm. Họ sợ đắc tội người ta, tôi không sợ.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...