Lúc này Hàn Minh Cường căm thù Liễu Kình Vũ đến tận xương tủy. Gã không sao ngờ được, trong thời gian mấy tháng ngắn ngủi tiểu tử Liễu Kình Vũ này lại có thể làm được nhiều chuyện như vậy, hoàn toàn nắm trong tay Phòng Quản lý đô thị. Điều khiến gã vô cùng tức giận chính là, không ngờ thuộc hạ của mình đã bị Liễu Kình Vũ dùng đủ mọi thủ đoạn làm cho tan rã. Hiện tại bản thân gần như trở thành Tư lệnh tay không. Nhất là vừa rồi, gã nhận được điện thoại của nội gián trong Phòng Quản lý đô thị, nói rằng không ngờ Lưu Thiên Hoa xếp hàng chờ báo cáo công tác trước cửa văn phòng Liễu Kình Vũ, điều này khiến gãvô cùng tức giận.
Giờ phút này Hàn Minh Cường đã nổi giận thật rồi.
Điện thoại nhanh chóng kết nối, đầu bên kia truyền tới một âm thanh vô cùng trầm thấp:
- Xin chào Phó phòng Hàn, sao đột nhiên lại gọi điện thoại cho tôi thế này?
Hàn Minh Cường trầm giọng nói:
- Chu Bằng, tôi muốn cậu làm một việc. Nếu làm được, về sau tất cả công tác giải phóng mặt bằng của huyện Cảnh Lâm đều giao cho Tập đoàn Bằng Phi các cậu làm.
Chu Bằng ở đầu bên kia điện thoại cười ha hả:
- Phó phòng Hàn, theo tôi được biết, uy nghiêm của anh ở trong Phòng Quản lý đô thị ngày càng kém rồi. Kể cả trước kia, anh cũng chỉ có thể giao cho chúng tôi một nửa số nghiệp vụ. Chẳng lẽ hiện tại anh sắp trở thành Tư lệnh tay không rồi, lại có thể cho chúng tôi nhiều lợi ích hơn hay sao?
Hàn Minh Cường cười lạnh nói:
- Chu Bằng, đừng quên Tập đoàn Bằng Phi các cậu lập nghiệp thế nào đấy. Không có tôi, hiện tại cậu cùng lắm chỉ là một kẻ đầu đường xó chợ mà thôi. Tuy rằng hiện tại tôi sắp trở thành Tư lệnh tay không rồi, nhưng với vị trí Phó phòng thường trực của tôi, muốn xử lý một công ty giải phóng mặt bằng nho nhỏ như các cậu vẫn rất dễ dàng. Đừng quên, hai chúng ta đang cùng ngồi trên một con thuyền, một người làm quan cả họ được nhờ. Thế nào, chẳng lẽ thấy hiện tại thế lực của tôi giảm xuống, cả tên tiểu tử như cậu cũng muốn giậu đổ bìm leo sao?
Chu Bằng vội vàng cười trừ nói:
- Phó phòng Hàn, xem anh nói kìa, Chu Bằng tôi sao lại là người như vậy được. Tôi là một người biết nhớ ơn, năm đó không có anh bồi dưỡng, dẫn dắt tôi, làm sao có tôi ngày hôm nay. anh nói đi, muốn tôi làm gì?
Hàn Minh Cường âm hiểm cười, nói:
- Được, tôi đang đợi câu này của cậu. Tuy nhiên, trước khi giao cho cậu việc này tôi cũng cho cậu biết, nếu chuyện này thành, rất có thể Liễu Kình Vũ khó giữ được chức Trưởng Phòng Quản lý đô thị. Đến lúc đó có Phó Chủ tịch thành phố làm chỗ dựa, chắc chắn tôi được thăng chức thành Trưởng phòng. Chỉ cần tôi trở thành Trưởng phòng, toàn bộ công tác giải phóng mặt bằng của huyện Cảnh Lâm tuyệt đối về tay cậu. Hơn nữa bắt đầu từ năm nay, dự án cải tạo thành cũ huyện Cảnh Lâm cũng bắt đầu khởi động, đến lúc đó số nghiệp vụ sẽ rất lớn, cậu có thể kiếm tiền đến mức bị chuột rút tay.
Nghe Hàn Minh Cường nói như vậy, hai mắt Chu Bằng lập tức tỏa sáng. Dự án cải tạo thành cũ của huyện Cảnh Lâm gã cũng nghe nói rồi, luôn nhòm ngó dự án này. Giờ phút này nghe Hàn Minh Cường hứa hẹn như vậy, gã cũng biết đã đến lúc Hàn Minh Cường muốn đấu đến cùng. Hơn nữa gã cũng hiểu rõ, một khi Hàn Minh Cường thua, kẻ dựa vào Hàn Minh Cường như gã, ông chủ công ty giải phóng mặt bằng cùng chung ích lợi với Hàn Minh Cường, kết cục cũng không tốt hơn là bao. Gã hiểu rõ đạo lý vua nào thần nấy, cũng hiểu muốn có lợi ích phải có đấu tranh. Mà giải phóng mặt bằng là ngành sản xuất tốn phí ít nhất, lợi nhuận cao nhất, ai cũng muốn có phần. Cho nên, gã chỉ có thể cùng hội cùng thuyền với Hàn Minh Cường mà thôi.
Vì vậy, sau khi cùng Hàn Minh Cường thương lượng xong, Chu Bằng lập tức tỏ thái độ nói:
- Phó phòng Hàn, anh yên tâm đi, cho dù anh muốn tôi làm việc gì, cho dù là giết người phóng hỏa, Chu Bằng tôi cũng không chút do dự.
Hàn Minh Cường cười ha hả nói:
- Không cần giết người phóng hỏa, chẳng qua là cần cậu mạo hiểm một chút thôi. Bởi vì lần này, chúng ta phải lấy hạt dẻ trong lò lửa, người chúng ta phải đối phó không chỉ có Liễu Kình Vũ, còn có Trâu Văn Siêu, Mã Tiểu Cương, Bao Hiểu Tinh, Đổng Thiên Bá và Từ Hải Đào, thế nào, hiện tại đã sợ chưa?
Nói thật, lúc nghe thấy tên mấy kẻ con ông cháu cha Trâu Văn Siêu, Mã Tiểu Cương, chân Chu Bằng có chút run. Nhưng trước kia gã là một tên lưu manh, cũng là một nhân vật vô cùng lưu manh, gã biết, dù có thay đổi thân phận và thực lực của mình cũng chưa chắc lọt vào mắt người ta. Cho nên, sau khi sợ hãi qua đi, gã không chút do dự lựa chọn như cũ, quyết định chắc chắn, nắm chặt tay nói:
- Phó phòng Hàn, có việc gì anh cứ sai bảo, Chu Bằng tôi tuyệt không hai lời, chỉ cần anh chắc chắn thực hiện lời hứa, cho dù là đối địch với ông trời tôi cũng không sợ.
- Được, được lắm, Chu Bằng, ngay từ đầu tôi đã không nhìn lầm cậu.
Hàn Minh Cường khen Chu Bằng một câu, trầm giọng nói:
- Kỳ thật, cậu cũng không cần quá lo, chúng ta cũng không phải đối đầu với đám người Trâu Văn Siêu, Mã Tiểu Cương thật, chúng ta không đủ thực lực làm việc đó. Nhưng, chúng ta có thể lợi dụng bọn họ để đối phó với Liễu Kình Vũ. Mà việc cậu cần phải làm chính là tạo mâu thuẫn giữa bọn họ.
Nói xong, Hàn Minh Cường nói lại kế hoạch tổng thể của mình cho Chu Bằng nghe qua một lần. Sau khi nghe xong, Chu Bằng thở dài nhẹ nhõm. Vừa rồi gã thật sự rất sợ, tưởng thật sự phải đối đầu với bọn con ông cháu cha như Trâu Văn Siêu. Hiện tại sau khi Hàn Minh Cường nói xong kế hoạch, rốt cuộc gã yên tâm hơn, càng tin tưởng xác xuất thành công của kế hoạch này hơn, không chút do dự cam đoan với Hàn Minh Cường sẽ làm tốt việc này.
Trung tâm giải trí Hải Duyệt Thiên Địa của huyện Cảnh Lâm đang tiến hành mở rộng quy mô lớn.
Tuy rằng trung tâm giải trí đang tiến hành mở rộng, nhưng địa chỉ ban đầu cũng không thay đổi, vẫn kinh doanh bình thường như trước.
Lúc này, trong phòng riêng cao cấp nhất của trung tâm giải trí Hải Duyệt Thiên Địa, năm người Trâu Văn Siêu, Đổng Thiên Bá, Bao Hiểu Tinh, Mã Tiểu Cương, Từ Hải Đào ngồi quanh bàn rượu, vừa hút thuốc uống rượu vừa thương lượng kế hoạch quy hoạch phát triển sau này của trung tâm giải trí Hải Duyệt Thiên Địa.
Đổng Thiên Bá giơ một bình rượu lên nói với Trâu Văn Siêu:
- Văn Siêu, chén rượu đầu tiên của ngày hôm nay, tất cả chúng tôi mời cậu, chúc mừng cậu chính thức ra tù, cậu chịu trách nhiệm thay anh em chúng tôi, mọi người đều rất cảm ơn. Lúc cậu thay chúng tôi chịu khổ ở trong tù, mọi người vẫn không quên cậu, chúng ta cùng nhau mở rộng trung tâm giải trí Hải Duyệt Thiên Địa này, chúng ta phải biến trung tâm giải trí này trở thành trung tâm của thành phố Thương Sơn, trở thành câu lạc bộ bậc nhất tỉnh Bạch Vân. Vì thế chúng tôi còn vay ngân hàng 90 triệu, dùng để tuyên truyền và mở rộng nghiệp vụ của trung tâm giải trí. Tuy chúng tôi mới bắt đầu tuyên truyền và mở rộng nghiệp vụ nhưng hiện tại đã có hiệu quả.
Ngoài ra dưới tình hình trước mắt, mặc dù những chức năng chủ yếu quan trọng nhất của trung tâm giải trí chúng ta là sòng bạc, câu lạc bộ..v..vv vẫn chưa hoàn thành, nhưng hiện tại doanh thu của trung tâm giải trí chúng ta cũng đã vượt qua mức doanh thu cao nhất của thời kì Tạ Lão Lục trước kia, có thể nói là tiền vào như nước. Anh em chúng tôi cũng đã thương lượng xong, tuy rằng lần này cậu không góp vốn, nhưng vẫn dành cho cậu 25% cổ phần của trung tâm giải trí này, cũng là cổ đông lớn nhất trong anh em chúng ta. Cậu chịu khổ trong tù cũng không uổng phí, các anh em hiện tại dùng phương thức này để cảm ơn cậu, nào, cạn.
Nói xong, Đổng Thiên Bá trực tiếp nâng lên hai chén rượu uống một hơi cạn sạch, tất cả những người khác cũng đều một hơi cạn sạch.
Sau khi Trâu Văn Siêu nghe Đổng Thiên Bá nói xong, trong lòng cũng có chút cảm động. Anh ta hiểu rõ, sở dĩ lần này mình có thể được bảo lãnh ra tù, cha của Đổng Thiên Bá - Đổng Hạo đã giúp nhiều nhất, dù sao ông ta cũng là Bí thư Đảng ủy Công an thành phố Thương Sơn. Đương nhiên, nếu không phải vì mình nhận tất cả trách nhiệm liên quan đến sự kiện khách sạn Tân Nguyên, e rằng bọn Đổng Thiên Bá cũng phải vào ngục giam. Nhưng không ngờ hiện tại dù mình không góp chút vốn nào bọn họ vẫn chia cho mình 25% cổ phần của trung tâm giải trí Hải Duyệt Thiên Địa lớn như vậy, có giá trị như vậy. Sự hào phóng này thật khiến anh ta vô cùng cảm động. Mặc dù phải chịu khổ một chút, nhưng thấy các anh em đối xử với mình như vậy, anh ta thấy đáng giá.
Giờ phút này, kẻ lãnh đạm như Trâu Văn Siêu cũng không chút do dự nâng chén rượu lên uống một hơi cạn sạch. Sau khi uống xong, anh ta nhìn mấy người anh em gật đầu nói:
- Được, các anh em tốt, Trâu Văn Siêu tôi không nhìn lầm người, mấy người các cậu đáng để kết bạn, từ nay về sau, chúng ta như anh em ruột, mọi người có phúc cùng hưởng, có họa cùng chia. Nào, chén rượu thứ hai này, tôi mời mọi người, chúc chúng ta tiền vào như nước, kinh doanh thịnh vượng, sớm ngày tiêu diệt Liễu Kình Vũ.
Tất cả đám người Đổng Thiên Bá cũng đều giơ chén rượu lên, cùng đồng thanh nói:
- Được, tiền vào như nước, kinh doanh thịnh vượng, sớm ngày tiêu diệt Liễu Kình Vũ.
Trong lúc nói chuyện, mọi người hào khí ngất trời, một ngụm cạn sạch ly rượu trắng.
Sau khi uống hết chén rượu thứ hai, Trâu Văn Siêu nói với Đổng Thiên Bá:
- Thiên Bá, hiện tại tình hình Liễu Kình Vũ như thế nào?
Đổng Thiên Bá lập tức âm trầm nói:
- Con mẹ nó, người tốt sống không lâu, tai họa sống ngàn năm. Sau khi cậu đi, tên khốn kiếp Liễu Kình Vũ này không biết sử dụng thủ đoạn gì, không ngờ dần dần đứng vững ở Phòng Quản lý đô thị huyện Cảnh Lâm. Hơn nữa theo tin tức hôm nay chúng tôi mới nhận được, Liễu Kình Vũ đã vượt mặt Hàn Minh Cường, trên cơ bản đã hoàn toàn nắm Phòng Quản lý đô thị của huyện Cảnh Lâm trong tay rồi. Bà nó chứ, hắn bây giờ càng ngày càng khoa trương, làm sao mới có thể tiêu diệt hắn chứ, hay là chúng ta thuê vài sát thủ đến giết hắn.
Lúc Đổng Thiên Bá nói những lời này, trên mặt đằng đằng sát khí, hiện tại gã thật sự hận Liễu Kình Vũ thấu xương rồi.
Trâu Văn Siêu nhẹ nhàng lắc đầu nói:
- Không được, cách này tuyệt đối không được, lần trước lúc ở Khách sạn Tân Nguyên của thị trấn Thương Sơn chúng ta đã thông qua một người hói đầu để thử rồi, Liễu Kình Vũ khá giỏi võ, người bình thường không phải đối thủ, nếu sát thủ thất bại, chỉ sợ chúng ta đều không thoát. Hơn nữa trong sự kiện ở thành phố Thương Sơn lần trước, nhìn thủ đoạn và năng lực Liễu Kình Vũ đã thể hiện ra, chúng ta không thể không dè chừng.
Đổng Thiên Bá chau mày nói:
- Vậy chúng ta đối phó hắn như thế nào, chẳng lẽ để hắn kiêu ngạo trước mắt chúng ta như vậy sao?
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...