Nghe Hàn Minh Cường nói vậy, Liễu Kình Vũ chỉ cười nhạt:
- Đồng chí Hàn Minh Cường, thói quen chuyển hướng đề tài, tránh nặng tìm nhẹ không tốt đâu. Tôi không thể không nhắc nhở đồng chí thêm một lần nữa, sau này khi lãnh đạo nói chuyện, tuyệt đối không được tự ý chen vào, nếu không sau này khi đồng chí nói chuyện, các đồng chí bên dưới sẽ học theo đồng chí. Là một lãnh đạo, chúng ta phải làm gương cho các đồng chí khác chứ.
Được rồi, vấn đề này tôi chỉ nói đồng chí vậy thôi, cũng không so đo, tính toán với đồng chí nữa. Tôi trở về chất vấn vừa rồi của đồng chí. Vừa rồi tôi cũng đã nói qua, hành vi vì tình riêng mà làm việc bất hợp pháp không phải là hiện tượng tốt, cũng đề cập đến việc có người tố cáo nói đồng chí, Lưu Thiên Hoa và Trương Tân Sinh làm việc bất hợp pháp, nhưng tôi không trực tiếp nói các đồng chí tồn tại vấn đề này, bởi vì tôi không có chứng cứ. Tuy nhiên, cân nhắc đến việc trong quá trình khảo hạnh nhân viên hiệp quản đợt một này, việc mà đồng chí phụ trách, đồng chí không làm việc theo trình tự, hơn nữa còn gây ra bất mãn và chỉ trích từ nhân viên. Cho nên, sau đây tôi xin tuyên bố quyết định đầu tiên của mình, đó là hủy bỏ chức vụ phụ trách khảo hạch đợt một của đồng chí Hàn Minh Cường, khởi động lại khảo hạch đợt một. Nhân viên khảo hạch trong đợt một này sẽ do Phó phòng Trần Thiên Lâm phụ trách, Chánh văn phòng Long Tường đảm nhiệm phụ tá. Đợt khảo hạch lần hai do đồng chí Lâm Tiểu Tà phụ trách, đồng chí Chủ tịch Công đoàn Ngô Vũ Hào và đồng chí Long Tường đảm nhiệm phụ tá.
Nghe Liễu Kình Vũ nói xong, sắc mặt Hàn Minh Cường tức đến phát tím. Y không ngờ rằng, Liễu Kình Vũ lại ra chiêu cay độc như vậy. Chiêu này quả thực vô cùng cay độc. Liễu Kình Vũ hủy bỏ tư cách của mình, đề bạt Lâm Tiểu Tà, Trần Thiên Lâm, Ngô Vũ Hào, Long Tường lên. Đây chẳng phải là trực tiếp đánh vào mặt mình hay sao. Cho đến lúc này, Hàn Minh Cường mới hiểu ý đồ thực sự của Liễu Kình Vũ. Lúc đầu hắn giao nhiệm vụ khảo hạch lần một cho mình, e là sớm đã chuẩn bị cho giờ khắc hủy bỏ nhiệm vụ của mình này rồi. Đây cơ bản là cảnh tượng được lên kế hoạch từ trước của Liễu Kình Vũ. Trong quá trình Liễu Kình Vũ vừa buông vừa thu quyền lực, hắn đã thể hiện uy tín của mình một cách khéo léo, để mọi người ý thức được rằng, hắn mới là người đứng đầu Phòng quản lý Đô thị.
Nhưng điều khiến Hàn Minh Cường cảm thấy phẫn nộ là Liễu Kình Vũ thông qua việc giao nhiệm phụ trách hai lần khảo hạch này cho Lâm Tiểu Tà, Trần Thiên Lâm và Ngô Vũ Hào, Long Tường, không chỉ bài trừ hàng ngũ thân thích của mình trong hệ thống quyền lực, mà còn đưa người trong trận doanh của hắn lên.
Thân trong quan trường, ai chẳng muốn nắm quyền. Ta cướp cái ta cần, huy sái tự nhiên, cảm giác sảng khoái khi chỉ bằng một câu nói là có thể quyết định được vận mệnh người khác giống như thuốc độc, khiến nhiều người cả đời không thể thoát khỏi. Đây chính là mê lực của quyền lực. Một khi nhóm người Lâm Tiểu Tà, Trần Thiên Lâm, Ngô Vũ Hào, Long Tường thông qua đợt khảo hạch này nếm được cảm giác sảng khoái của quyền lực, vậy thì về sau, chắc chắn bọn họ sẽ dựa dẫm vào Liễu Kình Vũ.
Độc, chiêu này của Liễu Kình Vũ quả thật là con mẹ nó quá độc, Liễu Kình Vũ à Liễu Kình Vũ, tên nhóc như mày sao lại nhiều quỷ kế đến vậy.
Lúc này, Hàn Minh Cường càng thêm vài phần kiêng kỵ Liễu Kình Vũ.
Mà lúc này, rất nhiều thành viên tổ Đảng có mặt trong hội trường, đặc biệt là Lâm Tiểu Tà, Trần Thiên Lâm và Ngô Vũ Hào, khuôn mặt đều tràn đầy vẻ kinh ngạc. Bọn họ không ngờ rằng, chiếc bánh lớn từ trên trời rơi xuống lại rơi trúng đầu mình. Lúc trước khi Hàn Minh Cường nắm trong tay quyền khảo hạch, tình cảnh đông như trảy hội trong nhà và văn phòng bọn họ sao có thể không nhìn thấy, sao có thể không ngưỡng mộ. Không ai muốn bị ghẻ lạnh. Cho đến nay, bản thân mình sắp sửa nắm quyền khảo hạch, cảm giác chờ đợi sảng khoái đó khiến mọi người có phần phấn khích. Mọi người không thể không nảy sinh thiện cảm với Liễu Kình Vũ. Nếu không có Liễu Kình Vũ, bọn họ cơ bản không thể nắm được loại quyền lực này. Bởi với tính cách của Hàn Minh Cường, quyền lực thực sự y sẽ nắm khư khư trong tay mình. Có thể cùng y sẻ chia loại quyền lực này, chỉ có người quan trọng thân thích của y. Cho nên, mặc dù mọi người đều biết mục đích Liễu Kình Vũ giao nhiệm vụ cho mình là để lôi kéo bọn họ, nhưng trong lòng không khỏi dâng lên vài phần cảm kích và thiện cảm.
Đây chính là con người, chính là hiện thực.
Mà lúc này, trong lòng Long Tường lại tràn đầy lòng khâm phục Liễu Kình Vũ. Cho đến giờ phút này, gã mới hiểu toàn cục mà Liễu Kình Vũ bày bố. Thì ra, vị Trưởng phòng trẻ tuổi này lại có cách sắp đặt bố cục sâu rộng, kỳ diệu như vậy. Mà điều khiến gã bội phục nhất là ngày hôm nay, trong hội trường, việc hóa giải một cách đơn giản công kích tâm lý liên tiếp của Trương Tân Sinh và Hàn Minh Cường, cùng một chuỗi bẫy, thậm chí dùng ngôn ngữ hài hước hung hăng đạp vào mặt Hàn Minh Cường. Tốc độ phản ứng này, cách ứng biến linh hoạt này, trí tuệ chính trị lớn mạnh này không phải người thường có thể có. Đến nhiều cáo già trong quan trường so với Liễu Kình Vũ cũng còn kém xa. Hơn nữa, việc Liễu Kình Vũ cho mình làm phụ tá hai đợt khảo hạch càng khiến gã bội phục không thôi.
Bởi vì Long Tường biết, mặc dù Liễu Kình Vũ giao quyền chủ đạo cho Lâm Tiểu Tà và Trần Thiên Lâm, mà chỉ cho mình quyền phụ tá, nhưng rõ ràng rằng quyền giám sát còn lớn hơn nhiều việc chủ đạo. Mình chính là người bí mật quan sát tình hình cho Liễu Kình Vũ, có thể nắm được thế cục của tổ khảo hạch bất cứ lúc nào, đồng thời kịp thời tiến hành báo cáo với Liễu Kình Vũ. Như vậy, mặc dù Liễu Kình Vũ không đích thân phụ trách đại quyền trong hai đợt khảo hạch, nhưng có thể nhẹ nhàng nắm được toàn cục. Mà điều quan trọng nhất là, có tấm gương quyền khảo hạch của Hàn Minh Cường bị tước bỏ, người chủ đạo của tổ khảo hạch lần này sẽ không dám ngốc nghếch không tuân theo trình tự làm việc. Trong tình huống Liễu Kình Vũ nắm quyền ký tên cuối cùng, càng gia tăng ảnh hưởng đến kết quả toàn cuộc khảo hạch. Cách bố trí này không thể chê vào đâu được. Vừa có thể đạt được thiện cảm từ ba thành viên tổ Đảng trung lập là Lâm Tiểu Tà, Trần Thiên Lâm và Ngô Vũ Hào, mà còn có thể nắm được đại cục. Thủ đoạn và tâm tư này khiến người khác phải tán thưởng.
Trong khi mọi người đang suy nghĩ lợi ích được mất, Liễu Kình Vũ lại lần nữa xuất kích.
Liễu Kình Vũ trầm giọng nói:
- Thưa các thành viên tổ Đảng và toàn thể đồng nghiệp, sau đây tôi tuyên bố quyết định thứ hai. Xét thấy đồng chí Hàn Minh Cường và một vài đồng chí không làm việc theo trình tự, tôi một lần nữa trịnh trọng nhắc nhở toàn Phòng, trong Phòng quản lý đô thị huyện Cảnh Lâm chúng ta, tôi - Liễu Kình Vũ mới là Trưởng phòng, là nhân vật số Một thực sự. Về sau, bất kể là vấn đề quan trọng nào liên quan đến nhân sự và tài chính, không có chữ ký của tôi đều vô hiệu. Khi không có chữ ký của tôi, tôi sẽ không chịu trách nhiệm về tất cả mọi chuyện, mà người đơn phương chấp hành đứng lên gách vác toàn bộ trách nhiệm.
Lời của Liễu Kình Vũ vừa dứt, toàn hội trường lại ồ lên.
Không ai ngờ rằng, Liễu Kình Vũ lại mạnh mẽ, cứng rắn, khí phách đến vậy. Tác phong này tuyệt đối là một trời một vực với mấy vị Trưởng phòng trước. Quyền lực như nhau, nhưng khi ở trong tay mỗi người khác nhau sẽ nảy sinh ý vị khác nhau, kết cục khác nhau.
Đương nhiên, ai cũng muốn thế mạnh, ai cũng hy vọng có thể bảo vệ được quyền thế của mình, thậm chí đối với quyền thế không thuộc về mình cũng tràn đầy mơ ước. Nhưng muốn bảo vệ thứ gọi là “quyền lực”, không phải muốn là được. Điều này không những phải thuần thục việc vận dụng quyền thế, mà càng phải có đầu óc nhanh nhạy, thủ đoạn linh hoạt. Mà Liễu Kình Vũ lại vào thời điểm thích hợp nhất, địa điểm thích hợp nhất, đoàn người thích hợp nhất, trong tình thế bản thân tuyệt đối chiếm ưu thế, tuyên bố lời lẽ mạnh mẽ nhất, trực tiếp thể hiện được những sắc bén, ưu thế của Trưởng phòng trước toàn thể mọi người trong Phòng. Thông qua sự việc lần này, dù là người đứng trong trận doanh Hàn Minh Cường đi chăng nữa thì sau này muốn làm chuyện gì cũng phải cân nhắc thật kỹ xem việc mình muốn làm có được chữ ký phê chuẩn của Trưởng phòng hay không. Nếu không được thông qua, tất cả trách nhiệm sẽ là tự mình gánh vác.
Lúc này, ánh mắt mọi người nhìn Liễu Kình Vũ có thêm vài phần kiêng dè, thậm chí là vài phần chờ mong.
Nhiều năm trở lại đây, đầm nước lặng Phòng quản lý đô thị huyện Lâm Sơn này quả thực là khó mà quấy rối. Phòng quản lý đô thị gần như đã trở thành nơi người trong giới quan trường huyện Cảnh Lâm không muốn ở lại nhất. Những năm này, hễ là người có chút hậu thuẫn đều sẽ nghĩ cách điều mình đi xa Phòng quản lý đô thị này. Bởi vì ở đây chẳng mấy sẽ trở thành vùng đất của Hàn Minh Cường, người khác rất khó nhúng tay vào. Thân trong chốn quan trường, ai không hy vọng mình có thêm vài cơ hội thăng tiến. Thủ đoạn và tư thái của Liễu Kình Vũ khiến rất nhiều cán bộ trong Phòng nhìn thấy một tia hy vọng.
Nhưng lúc này, mọi người vẫn đang mong ngóng, dù gì Hàn Minh Cường cũng có ảnh hưởng từ lâu trong Phòng quản lý đô thị, rất nhiều người đã sớm hình thành lối tư duy là gần như không thể làm lung lay Hàn Minh Cường. Cho nên, Liễu Kình Vũ muốn thực sự xây dựng được uy tín của mình trong Phòng quản lý đô thị huyện Cảnh Lâm sẽ rất khó khăn.
Lúc này, sắc mặt Hàn Minh Cường càng âm trầm. Y không ngờ, Liễu Kình Vũ lại nói ra những lời này trước mặt mọi người. Đây chính là hành động thu quyền ra mặt. Bởi vì thời gian trước, đại quyền phê thẩm tài chính luôn ở trong tay y, còn Liễu Kình Vũ nhiều nhất cũng chỉ nắm quyền nhân sự. Nhưng bình thường trong Phòng rất ít khi điều động nhân sự nên quyền nhân sự hiển nhiên có thể có, có thể không.
Đến nay, chiêu này của Liễu Kình Vũ quả thật là đả kích rất lớn đối với y, cũng là điều mà y không thể nhẫn nhịn. Cho nên, đợi Liễu Kình Vũ nói hết câu, Hàn Minh Cường trầm mặc một hồi, bỗng ngẩng đầu lên nói:
- Trưởng phòng Liễu, tôi không đồng tình với quan điểm của anh. Mặc dù về nguyên tắc mà nói, quyền hạn tối cao tài chính và nhân sự xác thực nằm trong tay người đứng đầu là anh, nhưng là Phó phòng Thường vụ, người đứng thứ hai, tôi cũng có quyền phối hợp với anh để làm tốt công tác tài chính. Hơn nữa, vài năm trở lại đây, công tác tài chính là do tôi quản lý, chưa từng xảy ra vấn đề gì, cho nên để giảm nhẹ lượng công tác cho Trưởng phòng, để duy trì tình hình ổn định trong công tác tài vụ của Phòng, tôi đề nghị công tác tài chính tiếp tục do tôi phụ trách.
Đòi quyền, đòi quyền một cách trắng trợn, hơn nữa Hàn Minh Cường còn lấy sự ổn định trong công tác tài vụ để uy hiếp Liễu Kình Vũ.
Ánh mắt mọi người đổ dồn về phía Liễu Kình Vũ.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...