Đỉnh Cao Quyền Lực

Đoạn video vẫn tiếp tục được phát, cuộc nói chuyện của bọn người Bao Hiểu Tinh, Mã Tiểu Cương được ghi lại rất rõ ràng.

Bạch Trường Hỉ run rẩy, Tiết Chí Quân vã mồ hôi, bọn người Bao Hiểu Tinh, Mã Tiểu Cương tức muốn ói máu.

Lúc này, Mã Tiểu Cương tức giận bò dậy, chỉ tay vào mũi Liễu Kình Vũ nói:
– Liễu Kình Vũ, con mẹ anh đúng là thâm hiểm, vô liêm sỉ. Anh có biết lắp camera quay trộm trong phòng người khác là hành vi phạm pháp không. Anh là nhân viên công chức nhà nước, chấp pháp mà phạm pháp, anh phải chịu trách nhiệm trước pháp luật.

Nghe Mã Tiểu Cương nói vậy, Tiết Chí Quân và Bạch Trường Hỉ vui mừng như tìm được cứu tinh, cặp mắt sáng lên.

Tiết Chí Quân ra sức gật đầu nói:
– Không sai, Liễu Kình Vũ, Mã Tiểu Cương nói không sai, anh theo dõi phòng người ta như vậy là đã vi phạm pháp luật, chỉ với tội này thôi cũng đủ để mời anh theo chúng tôi về Phòng công an huyện rồi.

Bạch Trường Hỉ cũng vội nói:
– Đúng vậy, Liễu Kình Vũ, hành vi này của anh đúng là biết luật mà phạm luật. Anh phải theo chúng tôi về phòng cảnh sát để giải thích rõ ràng.

Đến lúc này, Bạch Trường Hỉ không quan tâm được gì thêm nữa, ông ta chỉ muốn mau chóng giải quyết cho xong Liễu Kình Vũ, Lý Tiểu Ba có ở đây hay không ông ta cũng không cần biết. Lần này mà để Liễu Kình Vũ chạy thoát thì sau này sẽ rắc rối to.

Còn Lý Tiểu Ba lúc này lại chau mày, lộ vẻ âu lo.

Ông ta không ngờ có sự chuyển biến bất ngờ này, đây vốn là ván cờ thắng chắc, nhưng giờ lại vì đoạn phim của Liễu Kình Vũ mà đi vào bế tắc, ông ta bắt đầu thấy lo cho hắn.

Dù sao, lời nói của bọn người Bạch Trường Hỉ cũng có lý.


Vậy mà, Liễu Kình Vũ lúc này lại thản nhiên cười rồi nói:
– Mã Tiểu Cương, miệng anh bị tôi đánh đến hồ đồ rồ hả. Ai nói với anh là tôi đang quay trộm phòng người khác hả, tôi đang quay phòng tôi, vậy cũng phạm pháp sao?

- Hừ, hoàn toàn bịa đặt. Anh theo dõi phòng anh thì không có vấn đề gì, nhưng theo dõi phòng người khác thì đúng là đã phạm pháp, phòng bên cạnh đâu phải phòng anh.
Tiết Chí Quân tức giận nói.

Liễu Kình Vũ lại cười ha hả:
– Tiết Chí Quân, nóng nảy quá rồi. Cũng như lúc nãy anh muốn cưỡng ép vu oan cho tôi, anh làm việc quá bất cẩn rồi đó.
Nói đến đây, Liễu Kình Vũ quay lại nhìn bọn người Mã Tiểu Cương rồi nói:
– Các vị, nhất là các anh làm việc quá thiếu thận trọng. Cho dù các anh muốn vu oan cho tôi thì cũng phải điều tra trước chứ, các anh nên đến quầy tiếp tân tìm hiểu một chút, căn phòng tôi đang ở và hai căn phòng ở hai bên đều đã được tài xế của tôi là Đường Trí Dũng thuê rồi, mà còn thuê dài hạn nữa. Tôi đặt camera trong phòng để đảm bảo an toàn cho tài sản của chúng tôi, như vậy không phạm pháp đó chứ? Ngược lại là bốn người các anh, chưa được sự cho phép của chúng tôi mà dám tự ý đi vào rồi lắp đặt camera trong phòng chúng tôi, còn lên kế hoạch hãm hại tôi nữa, các anh mới thật sự là người phạm pháp.

Nói đến đây, Liễu Kình Vũ quay sang nhìn Lý Tiểu Ba rồi nói:
– Bí thư Lý, ngài nói thử xem, hành vi của họ có bị coi là phạm pháp không?

Lý Tiểu Ba không hề do dự mà gật lấy gật để:
– Đồng chí Liễu Kình Vũ nói không sai. Mã Tiểu Cương, hành vi của các cậu đúng là đã vi phạm pháp luật, còn ba căn phòng này có phải của Liễu Kình Vũ và Đường Trí Dũng hay không, hãy gọi nhân viên phục vụ đến để hỏi cho rõ ràng.

Nói rồi, Lý Tiểu Ba trực tiếp gọi điện yêu cầu nhân viên phục vụ đến để hỏi chuyện, sau khi hỏi và tra cứu xong, nhân viên phục vụ chứng thực với mọi người, căn phòng Liễu Kình Vũ đang ở và hai căn phòng ở hai bên đều do Liễu Kình Vũ và Đường Trí Dũng đã đăng ký đặt phòng.

Lần này, bọn người Bạch Trường Hỉ, Tiết Chí Quân, Bao Hiểu Tinh và Mã Tiểu Cương đều trợn tròn mắt, không ai ngờ Liễu Kình Vũ làm việc kín đáo và biết tính xa như vậy.


Chuyện đã đến nước này, Lý Tiểu Ba biết, đã đến lúc ông ta phải ra mặt.

Sau khi nhân viên phục vụ rời khỏi, sắc mặt ông ta liền chùng xuống, lạnh lùng nhìn Tiết Chí Quân rồi nói:
– Đồng chí Tiết Chí Quân, cậu và bọn du thủ du thực Bao Hiểu Tinh cấu kết với nhau, hãm hại công chức nhà nước Liễu Kình Vũ, chứng cứ rành rành, giờ tôi tuyên bố lập tức đình chỉ mọi chức vụ của cậu, giao cho cơ quan có liên quan theo dõi và xử lý.

Lý Tiếu Ba nói xong, gương mặt Tiết Chí Quân lập tức trắng bệch, toàn thân run rẩy. Gã biết, lần này gã xong đời rồi.

Gã không thể ngờ rằng, lúc Tiết Văn Long bị hạ bệ, gã tự bảo vệ được mình, vậy mà bây giờ lại thua dưới tay một Trưởng phòng quản lý đô thị nho nhỏ Liễu Kình Vũ.

Ngay lúc này, gã chỉ còn biết than mình xui xẻo, bởi vì Liễu Kình Vũ quả thật quá gian xảo, vả lại Bí thư Đảng ủy Công an Lý Tiểu Ba thân là Ủy viên huyện ủy, lời ông ta nói e là không ai dám phản bác. Còn Bạch Trường Hỉ, giờ ông ta còn không bảo vệ nổi bản thân, nên càng không thể lên tiếng thay gã được.

Xử lý xong vấn đề của Tiết Chí Quân, Lý Tiểu Ba đưa mắt quét một lượt bọn người Bao Hiểu Tinh rồi quay sang nói với Bạch Trường Hỉ:
- Đồng chí Bạch Trường Hỉ, anh hãy dẫn bốn tên này về Phòng công an lấy lời khai đi, còn đoạn phim này, các anh cũng có thể chép từ máy của Liễu Kình Vũ, sau khi hoàn thành các thủ tục cần thiết, tôi sẽ sắp xếp các phòng khác xử lý. Không ngờ bốn tên này lại cả gan hãm hại công chức nhà nước, đúng là coi trời bằng vung, nhất định phải nghiêm trị.

Nghe Lý Tiểu Ba nói vậy, sắc mặt Bạch Trường Hỉ có chút khó coi. Ông ta biết rõ thân phận của bốn tên này, nhưng Lý Tiểu Ba nói vậy ông ta cũng không dám phản bác, dù sao bây giờ chứng cứ cũng rành rành, nếu thật sự tuân thủ theo pháp luật, bốn tên này chắc chắn phải ngồi tù.

Nhưng Bạch Trường Hỉ cũng là một người thông minh, ông ta biết là lúc này mình đã thật sự đắc tội với Liễu Kình Vũ. Nếu muốn bảo vệ mình, ông ta phải tìm một chỗ chống lưng, và cũng chỉ có cha của bọn người Bao Hiểu Tinh mà thôi. Nghĩ đến đây, ông ta dày mặt nói với Lý Tiểu Ba:
– Bí thư Lý, chúng ta có thể nói chuyện riêng được không?

Lý Tiểu Ba đương nhiên nhận ra ý đồ của ông ta, liền lạnh lùng nói:

– Có chuyện gì cứ nói thẳng ra đi, không cần phải né tránh đâu.

Để nhận được sự cảm ơn từ bốn tên này và thế lực đứng sau lưng bọn chúng, Bạch Trường Hỉ vẫn kiên trì:
– Bí thư Lý, thân phận và lai lịch của bốn người này chắc anh cũng biết. Bao Hiểu Tinh là con trai Phó bí thư Huyện ủy Bao, Từ Văn Đào là con trai Phó chủ tịch huyện Từ, còn Mã Tiểu Cương là con trai của Phó chủ tịch thành phố Mã, nếu thật sự đụng tới bốn người bọn họ, e là cũng sẽ đem lại rắc rối cho anh.

Lý Tiểu Ba cười lạnh lùng:
– Rắc rối? Không lẽ chỉ vì bọn họ là con trai của ai đó mà nhân viên chấp pháp chúng ta phải kiêng dè sao? Không lẽ chúng ta cứ để mặc bọn họ muốn làm gì thì làm, vu oan hãm hại nhân viên công vụ sao? Nếu đúng là như vậy, Nhà nước còn cần chúng ta để làm gì?

Lý Tiểu Ba nói năng kín kẽ, Bạch Trường Hỉ không sao bắt bẻ được.

Đúng lúc này, Mã Tiểu Cương nhân lúc mọi người đang nói chuyện, đã âm thầm móc điện thoại ra gọi:
- Cha, con và mấy người Bao Hiểu Tinh sắp bị Bí thư Đảng ủy huyện Cảnh Lâm hạ lệnh bắt rồi. Cha mau nghĩ cách đi, nếu không cha sẽ phải vào tù thăm con đó.

Thấy vậy, bọn người Bao Hiểu Tinh lần lượt lấy điện thoại ra gọi.

Từ đầu đến cuối, Liễu Kình Vũ đều đứng đó lạnh lùng quan sát, thấy bốn tên kia gọi điện về cầu cứu hắn cũng không ngăn lại. Nếu không, bọn người Mã Tiểu Cương làm sao có cơ hội gọi về nhà được.

Còn Bạch Trường Hỉ, sau khi nghe Lý Tiểu Ba nói xong, ông ta định mở miệng, nhưng lại không biết nên nói gì.

Không khí trở nên ngột ngạt, cả căn phòng im ắng.

Vẻ mặt của ai cũng đều căng thẳng.

Chính trong lúc này, hàng loạt tiếng chuông điện thoại phá tan bầu không khí im lặng này.


Điện thoại của Lý Tiểu Ba rung lên.

Lý Tiểu Ba cầm điện thoại lên xem, không ngờ là Bí thư Đảng ủy Công an thành phố Đổng Hạo gọi đến.

Ông ta bất giác chau mày, cú điện thoại này ông ta không thể không nghe máy.

Đường dây đã thông, Đổng Hạo đi thẳng vào vấn đề:
– Đồng chí Lý Tiểu Ba, nghe nói anh ra lệnh bắt bốn người Mã Tiểu Cương về đồn công an đúng không?

Lý Tiểu Ba gật đầu:
– Đúng vậy, đúng là có chuyện này, tôi đang ở hiện trường. Bí thư Đổng, không biết ngài có chỉ thị gì không?

Đổng Hạo trầm giọng nói:
– Đồng chí Lý Tiểu Ba, tôi biết bốn người đó có chút quá đáng trong chuyện của Liễu Kình Vũ, nhưng mà dù sao họ cũng còn trẻ nên không hiểu chuyện, Phó chủ tịch thành phố Mã nhờ tôi hỏi anh, chuyện này anh có thể nương tay được không. Anh và đồng chí Liễu Kình Vũ cứ đưa ra điều kiện, chỉ cần hợp lý, ông ấy và chúng ta đều có thể thương lượng.

Chuyện đã đến nước này, cho dù là Đổng Hạo cũng không dám ép Lý Tiểu Ba phải thu hồi mệnh lệnh. Dù sao Liễu Kình Vũ cũng đã có chứng cứ xác thực.

Vừa lúc đó, điện thoại của Liễu Kình Vũ đổ chuông.

Chủ tịch huyện Hạ Quang Minh gọi đến. Lúc này, Hạ Quang Minh cũng đã biết kế hoạch của Bao Hiểu Tinh đã thất bại và đang trong tình thế hiểm nguy. Trong lòng y tuy rủa thầm bọn họ vô dụng, nhưng không thể không nhận lời Từ Văn Đào và Bao Thiên Dương, gọi cho Liễu Kình Vũ.

– Đồng chí Liễu Kình Vũ, tôi nghe nói cậu và đám người Bao Hiểu Tinh, Từ Văn Đào xảy ra một số chuyện không vui tại nhà khách Trung Thiên, không biết cậu có thể nể mặt Chủ tịch huyện này, để chuyện đó cho tôi xử lý được không?
Hạ Quang Minh thản nhiên nói.

Giờ y không cho Liễu Kình Vũ con đường lui nào, cũng không cho mình con đường lui nào, y chính là muốn dùng cách này để nói cho Liễu Kình Vũ biết, nếu hắn không nể mặt y, vậy thì sau này cả hai sẽ thành thù địch.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui