Khoảng ba mươi người đứng trên sân thượng, cũng lộ ra vẻ đông đúc chật chội, khí thế đó quả thật rất lớn.
Sau khi nhìn thấy những người này, Trương Dục hưng phấn không kiềm chế được, anh ta cũng không cần kẹp.
chặt Tôn Phi Phi nữa, lập tức đẩy cô ta ngã xuống mặt đất, cúi người chạy đến cửa cầu thang nghênh đón.
“Anh Từ, anh Từ… Tôi là Tiểu Dục.” Anh ta chìa hai tay định bắt tay Đầu Trọc vừa bước lên cầu thang.
Đầu Trọc tháo kính râm xuống, không hề có ý định chìa tay ra, chỉ lạnh lùng nói: “Hai trăm nghìn không được thiếu một đồng” Người này không phải ai khác, chính là Từ Đầu Trọc trước đây từng giúp Trình Uyên xử Bạch Vĩnh Minh.
“Chắc chắn rồi chắc chắn rồi!” Trương Dục liên tục gật đầu. Tuy rằng hai cánh tay đưa ra cũng hơi lúng túng, nhưng vẫn cười theo.
“Người đâu?” Từ Đầu Trọc hỏi.
NỘI, ngay đây!” Ngón tay Trương Dục chỉ vào Trình Uyên.
Vì Trình Uyên quay lưng về phía Từ Đầu Trọc, mà Bạch Long đứng sau lưng Trình Uyên cũng đưa lưng về phía bọn họ, cho nên Từ Đầu Trọc nhất thời thật sự không nhận ra Trình Uyên.
Trương Dục dẫn Từ Đầu Trọc đến sau lưng Trình Uyên, chỉ vào Trình Uyên cười nhạo nói: “Thằng chó, quay đầu lại nhìn xem ai tới này, anh Từ chính là đại ca của khu bắc thành phố Tân Dương chúng tôi đấy, bây giờ đã biết sợ chưa?” “Buổi tối tôi đã nói với các anh, không phải các anh giỏi đánh nhau lắm sao? Tôi thật sự muốn xem khi đứng trước mặt những binh hùng tướng mạnh dưới tay anh Từ, các anh là cái đinh gì!” “Anh Từ, đánh gãy chân anh ta, tôi lại mời các anh em đi uống rượu lần nữa” Có thể là vì có kẻ chống lưng xuất hiện, Trương Dục kiêu ngạo hết biết.
Được Trương Dục tâng bốc như vậy, đương nhiên Từ Đầu Trọc cũng rất hưởng thụ, không kiềm được hơi hếch mặt lên vênh váo huênh hoang.
Nhưng khi Trình Uyên chậm rãi quay đầu lại, Từ Đầu Trọc liếc anh từ trên xuống dưới, sau đó lập tức mở to hai mắt, bộ dạng vênh váo mất tăm không còn sót lại chút gì.
Trương Dục thấy Trình Uyên vẫn giữ nguyên bộ dạng bình tĩnh, lập tức tức giận đến mức không có chỗ trút, cười khẩy nói: “Thăng chó, anh không cần phải giả vờ ra vẻ làm gì, anh Từ của chúng tôi cũng không thèm để ý đến bộ dạng này của anh đâu” Trình Uyên không để ý đến Trương Dục, cũng không đứng dậy, chỉ hơi ngẩng đầu nhìn chằm chằm Từ Đầu Trọc mỉm cười nói: “Rất tốt, cũng phóng khoáng lầm” “Ông… Ông chủ, anh thật biết nói đùa” Từ Đầu Trọc cúi người trong nháy mắt, cười nịnh nọt với Trình Uyên.
Trương Dục ngẩn ra.
Trình Uyên hài hước hỏi Từ Đầu Trọc: “Anh chính là người mà anh ta gọi đến để đánh gãy chân tôi đấy hả?” “Hiểu lầm hiểu lầm thôi…” Từ Đầu Trọc vội vàng nói.
Sau đó, anh ta đột nhiên đứng thẳng người, xoay người tức giận nhìn Trương Dục: “Mẹ nó anh dám bấy tôi?” Thân thể Trương Dục cũng bát đầu run rẩy.
Anh ta chẳng thể nào ngờ được nhân viên quèn mới đến làm ở công ty nhỏ như Trình Uyên lại có bản lĩnh lớn đến vậy, ngay cả Từ Đầu Trọc mà cũng quen biết.
À không đúng, không phải anh quen biết Từ Đầu Trọc, mà chính là Từ Đầu Trọc quen biết anh, hơn nữa dường như còn rất sợ hãi anh.
Đại thân mà mình phải dùng tiền mới mời đến được, sau khi mời đến còn phải nói chuyện nhẹ nhàng cung kính, nhưng mà vị đại thần này lại đứng trước mặt Trình Uyên như một đàn em vậy.
“Không không… Anh Từ, tôi trả tiền thật… Mà sao, anh Từ, làm sao anh lại quen biết hạng người thấp bé như thế này?” Trương Dục sợ hãi đến mức cũng không biết mình đang nói cái gì.
Từ Đầu Trọc lạnh lùng nói: “Đánh gãy chân anh ta” Mấy anh em xăm hình rồng phượng trong nháy mắt đã bao vây Trương Dục, Trương Dục hốt hoảng, lập tức quỳ.
phịch xuống trước mặt Từ Đầu Trọc, hoảng sợ thét to: “Anh Từ đừng mà, hiểu lầm thôi anh Từ, tôi sai rồi tôi sai rồi, tôi tăng thêm năm mươi nữa, à không, một trăm nữa… A…!” Đám người bao vây Trương Dục bắt đầu đánh đấm.
Từ Đầu Trọc hứ một tiếng với anh ta, sau đó xoay người cười làm lành với Trình Uyên: “Ông chủ, anh thấy như vậy đã được chưa?” Nói đùa chắc, hai trăm nghìn là cọng lông gì? Trình Uyên người ta gọi anh ta đến làm việc, vừa ra tay đã tính từ tiền triệu rồi.
Từ Đầu Trọc cũng không ngốc, anh ta biết rõ bên nào có thể đắc tội bên nào không.
Trình Uyên đứng dậy thở dài, nói với Từ Đầu Trọc: “Được Tồi, giải tán đi” “Dạ” Từ Đầu Trọc vội vàng gật đầu.
Đám người kia đến nhanh, đi cũng nhanh, trong nháy.
mắt, trên sân thượng chỉ còn lại bốn người.
Chân Trương Dục cũng chưa bị người của Từ Đầu Trọc đánh gấy, nhưng đã bị dần cho một trận nên thân, mặt mũi sưng vù lăn lộn trên mặt đất, liên tục “Ui da ui da…” không ngừng.
Trình Uyên cũng chẳng muốn nhìn anh ta.
Cởi dây trói cho Tôn Phi Phi xong, Trình Uyên khẽ hỏi: “Cô không sao chứ?” Tôn Phi Phi đờ đẫn nhìn Trình Uyên, nghe anh nói thì bối rối lắc đầu.
“Xin lỗi, đều tại tôi.’ Trình Uyên áy náy nói.
Tôn Phi Phi lại cuống quýt lắc đầu.
“Không sao là được rồi, chúng ta đi thôi” Trình Uyên nói.
Lần này Tôn Phi Phi gật đầu.
Đợi khi Trình Uyên và Tôn Phi Phi đi xuống sân thượng, dường như nhớ ra cái gì đó, cô ta đột nhiên quay đầu lại, sau đó kinh ngạc hỏi Trình Uyên: “Người cao lớn đi cùng anh đâu rồi?” Trình Uyên nói: “Đừng để ý đến anh ta, không lạc được đâu.
“ỜI” Tôn Phi Phi yếu ớt đáp lại.
Bây giờ Trình Uyên nói cái gì, Tôn Phi Phi đều vô cùng tin tưởng.
Vì Trình Uyên trong mát cô ta quả thật quá đẹp trai, đẹp muốn xỉul Sau khi xuống tầng, Trình Uyên và Tôn Phi Phi đã tách ra, Trình Uyên nói: “Tôi còn có chút việc cần phải giải quyết.” Tôn Phi Phi dùng ánh mắt lưu luyến không rời nhìn Trình Uyên rời khỏi Tập đoàn Lương Câu.
Bóng lưng của anh càng lúc càng xa, mà gương mặt của anh lại càng lúc càng rõ nét hơn trong đầu cô ta, chuyện này…
Tôn Phi Phi thấy, cảm giác này cực kỳ giống với mối tình đầu.
Đây chính là tòa nhà cao tầng trụ sở của Tập đoàn Lương Câu. Sau khi bước ra khỏi Tập đoàn Lương Câu, Trình Uyên quay đầu nhìn thoáng qua toàn cảnh Tập đoàn Lương Câu.
Lúc đó khi mình vừa mới tốt nghiệp, nếu có thể đạt được công việc này, có lẽ cũng có thể khoe khoang được một thời gian rất dài, hơn nữa sau khi kết hôn với Bạch An Tương, cũng sẽ không chịu nhiều khinh thường như vậy.
Nhưng khi đó mặc dù mình thật sự có tài năng, vì không có quan hệ gì, làm sao có thể đến chỗ như vậy mà công tác chứ? Mà bây giờ thì sao? Ngay lúc này ở đây sáp bị anh thu mua, ở đây, toàn bộ †òa nhà cao tầng toàn bộ tập đoàn này, trong mắt anh, hoàn toàn chỉ là một miếng thịt nhỏ thôi.
Sau khi cảm thán thổn thức, Trình Uyên thuê xe đi về phía gian bán hàng độc quyền xe Audi.
Còn có một chiếc xe Audi Q7 đang đợi anh, hơn nữa, không có người đàn ông nào không thích xe, Trình Uyên cũng không ngoại lệ, bây giờ anh rất gấp gáp muốn lái chiếc xe của mình.
Đến gian bán hàng độc quyền của xe Audi, sau khi nhắc.
đến xe, vừa mới ngồi vào còn chưa hưởng thụ thoải mái, điện thoại của Trình Uyên đã vang lên.
Cầm điện thoại lên, thấy là Bạch Doanh Doanh gọi đến, không kiềm được nhíu mày.
Bạch Doanh Doanh có quan hệ rất tốt với Bạch An Tương, ngược lại hơi hờ hững với mình, hai người thật ra cũng chưa từng gọi điện thoại cho nhau bao giờ, cô ta gọi điện đến làm gì? Hơi nghi ngờ nhận cuộc gọi.
“Alo, Trình Uyên à?” “Là tôi đây, chị Doanh Doanh.” “Cái đó… Có phải An Tương bị bệnh không?” “Không có, sao vậy?” Trình Uyên.
Bạch Doanh Doanh do dự một lát nói: “An Tương đã hai ngày không đến công ty rồi, vốn dĩ lúc này chính là giai đoạn nhạy cảm của công ty, cho nên tôi muốn hỏi thăm An Tương làm sao vậy?” “Hai ngày rồi không đến công ty?” Trình Uyên ngẩn ra.
Anh cúp điện thoại suy nghĩ, không kiềm được xoa mi †âm mình.
Nghĩ đến Mục Như Trăn từng nói với Trình Uyên, bởi vì anh ngủ qua đêm ở nhà Mục Như Trăn, có lẽ Bạch An Tương đã hiểu lầm rồi.
Lúc đó Trình Uyên nói không sao đâu, tôi đi giải thích với An Tương là được.
Nhưng chuyện bây giờ hình như càng tệ hơn trong tưởng tượng rồi.
Cô sẽ đi đâu đây? Bạch An Tương lúc này đã say khướt ở cửa quán rượu, sau đó một chiếc xe dừng trước mặt cô, một người đàn ông âu phục phẳng phiu đi tới bế cô lên xe.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...