Tám chín giờ tối, công ty gần như không có người, mà chỗ bảo vệ còn cách ga ra ngầm rất xa, cho nên lúc này nếu xảy ra chuyện gì, thật sự đúng là chưa chắc có người phát hiện.
Đợi đến lúc Trình Uyên xông vào ga ra ngầm lập tức nhìn thấy hai người đàn ông đầu đội tất đang kéo một người phụ nữ vào trong góc bãi đỗ xe, một người che miệng túm tóc cô ta, một người thì trói gô hai tay người phụ nữ.
Người phụ nữ không ngừng giấy giua, giày cao gót cũng rơi mất, đồ công sở trên người cũng giấy giụa đến nhăn nhúm, cô ta vẫn luôn muốn kêu cứu, nhưng miệng bị hai người đàn ông che mất, cuối cùng cũng chỉ phát ra những tiếng “ưm ưm” giống y như người câm.
Trình Uyên lao xuống vội vàng trốn sau một cây trụ hình vuông, bắt đầu cảm thấy hối hận.
Hai người đàn ông này vừa nhìn đã biết đều cường tráng hơn anh ta, hơn nữa trên đầu còn đội vớ… trên đầu còn đội vớ đó! Trong phim điện ảnh, thứ này đều là tội phạm đeo để đi cướp tiệm vàng và ngân hàng mà.
“Khụ!” Trình Uyên bắt đầu hắng giọng.
Anh không biết mình có nên tiến lên cứu người không.
Nếu thật sự tiến lên, chưa nói tới có cứu được người không, chỉ sợ mình cũng lành ít dữ nhiều.
Nhưng nếu không cứu…
Trong khoảng thời gian trước đây, Trình Uyên vẫn mang cái danh vô dụng trên lưng không phải chỉ anh nhát gan đến mức nào, sợ phiền phức bao nhiêu, mà là vì anh không có tiền, cũng không có bản lĩnh kiếm tiền, trong nên trong mắt gia đình kinh doanh, anh là một tên vô dụng.
Nhưng tỉnh thần trọng nghĩa nên có thì vẫn phải có.
Anh xé một miếng vải trên áo sơ mi xuống che mặt, sau đó nghiến răng xông ra ngoài.
“Dừng tay!” Trình Uyên chạy đến chỉ vào hai người đàn ông nổi giận quát to.
Hai người đàn ông sửng sốt, sau khi đưa mắt nhìn nhau, một người tiếp tục đè cố gái lại, một người thì buông tay đi về phía Trình Uyên.
Trình Uyên thấy thế, không nói hai lời đã nhanh chân bỏ chạy.
Vì trong tay người anh em này có dao gấp.
Người đàn ông kia thấy Trình Uyên bỏ chạy cũng rất dứt khoát đuổi theo.
Thấy anh chạy đến chỗ rẽ, người tàn nhẫn không nhiều lời, lập tức tăng tốc.
Nhưng mà…
Một tiếng “bịch” vang lên, cả người anh trai đội vớ bay lên, sau đó ngã ầm xuống đất.
Người đàn ông còn lại không thấy rõ là tình huống gì, chỉ nhìn thấy đồng bọn của mình bị đánh bay ngược về như: đạn pháo thì lập tức trợn tròn mắt.
Người đàn ông đội vớ ngã trên đất giãy giụa đứng lên, sau đó xoay người chạy về hướng ngược lại, còn hô to.
với người kia: “Chạy maul” Một người đội vớ khác cũng lấy lại tinh thần, hất cô gái rồi xoay người bỏ chạy.
Trình Uyên không có đuổi theo, chỉ sợ hãi vỗ ngực, liên tục thở hổn hển nói với Bạch Long không biết xuất hiện sau lưng anh lúc nào: “Này, có thời gian dạy võ cho tôi đi” Bạch Long hờ hững nói: “Võ thuật của tôi, cậu không học được” “.” Trình Uyên bu môi.
Bạch Long thì xoay người rời khỏi ga ra.
Cũng may bên cạnh còn có Bạch Long, Trình Uyên thở phào nhẹ nhõm, sau đó mới đi trở về.
Thấy cô gái vội vàng sửa sang lại quần áo nhăn nhúm của mình, anh không nhịn được ngây người.
Cô gái này không phải ai khác, mà chính là nữ thần Tôn Phi Phi của phòng Nghiệp vụ Tập đoàn Lương Câu.
Tôn Phi Phi bị doạ sợ đến tái mặt, vào lúc cô ta sắp bị hai người đàn ông đội vớ kéo vào góc, một anh hùng che mặt đột nhiên xuất hiện, khiến người vốn thất vọng là cô †a nhìn thấy một chút hy vọng.
Nhưng sau khi người đàn ông đội vớ lấy dao ra, anh hùng che mặt lại chạy nhanh như con thỏ sợ hãi.
Tôn Phi Phi lại tuyệt vọng.
Nhưng vào lúc cô ta vừa tuyệt vọng, người cầm dao đã bị đánh bay.
Anh hùng che mặt chậm rãi đi ra từ trong góc, tư thế oai hùng mạnh mẽ kia… Tuy trong lòng Tôn Phi Phi đang rất lo lắng không yên, nhưng bóng dáng trước mặt vẫn trở nên vô cùng vĩ đại trong ấn tượng của cô ta, thậm chí cô †a còn tự tưởng tượng thêm cho bóng dáng trước mặt rất nhiều ngôi sao nhỏ.
Sau khi thấy rõ là Tôn Phi Phi, Trình Uyên ngây người mất một lát, mãi đến khi cô ta nói: “Cảm ơn anh” Trình Uyên lấy lại tinh thần, khàn giọng nó sáo, ở đây không an toàn, cô đi nhanh đi.” từng khách Tôn Phi Phi gật đầu.
Trình Uyên xoay người muốn rời khỏi.
“Trình Uyên!” Lúc này, Tôn Phi Phi đột nhiên kêu lên.
Trình Uyên hơi dừng chân lại, vừa định quay đầu trả lời thì chợt nhớ mình còn đang che mặt, cho nên cô ta chỉ nghi ngờ chứ không chắc chắn được.
Anh cũng không dừng lại quá lâu, nhanh chóng rời đi.
“Là anh sao?” Tôn Phi Phi hơi nhíu mày, không chắc lắm lẩm bẩm.
Cô gái trẻ tuổi nào cũng từng có giấc mơ về bạch mã hoàng tử và công chúa, thậm chí cô gái thích ảo tưởng còn hy vọng có ngày bạch mã hoàng tử của mình sẽ cưỡi mây bảy sắc đến cưới mình.
Một cước đánh bay tên bát cóc, khiến hai kẻ ác sợ hãi bỏ chạy, hình tượng này thật sự khắc sâu trong đầu Tôn Phi Phi.
Ngày hôm sau lúc đi làm, Tôn Phi Phi cố ý mang theo hai phần bữa sáng, để một phần trên bàn Trình Uyên.
Trình Uyên khó hiểu ngẩng đầu nhìn cô ta.
Tôn Phi Phi xấu hổ hỏi Trình Uyên: “Tối hôm qua có phải là anh không?” Trình Uyên giả ngu hỏi: “Cái gì?” Lúc trước anh lựa chọn che mặt là vì không muốn để người ta nhận ra, nghĩ lỡ như làm lớn chuyện rồi, bị người biết mình là Chủ tịch HĐQT của Tập đoàn Tuấn Phong cũng không tốt lám.
Nếu Tôn Phi Phi không chác lám thì dễ rồi.
Thấy vẻ mặt khó hiểu của Trình Uyên, Tôn Phi Phi nhíu mày, trong lòng cũng không chắc lắm.
Nhưng cả buổi sau đó, Tôn Phi Phi không ngừng nhìn lén Trình Uyên, cứ cảm thấy dáng người của anh cực kỳ giống anh hùng che mặt ngày hôm qua.
“Chắc chắn là anh ấy!” Trong lòng Tôn Phi Phi thầm chắc.
chắn.
Lúc sắp đến giờ ăn bữa trưa, Tôn Phi Phi lại chủ động đi đến trước mặt Trình Uyên, nhẹ nhàng cười nói: “Trình Uyên, tôi mời anh ăn cơm” Trình Uyên hơi ngại: “Buổi sáng cô đã mời tôi rồi, bữa trưa… hay để tôi mời cô” “Ừm, được!” Tôn Phi Phi cũng không khách sáo.
Sau đó…
Sau đó Trình Uyên bèn dẫn Tôn Phi Phi đến căn tin nhân viên.
Trong dòng người đông đúc, Tôn Phi Phi ngồi đuố Trình Uyên, vẻ mặt không vui.
Cô ta vốn cho rằng được mời ăn cơm ở nơi khá mập mờ như quán cơm Tây hay quán cà phê gì đó, như vậy cũng có thể hỏi Trình Uyên cuối cùng người tối qua có phải anh không.
Nhưng bây giờ hỏi kiểu gì đây? Hỏi Trình Uyên trước mặt nhiều người như vậy là: Tối qua tôi suýt chút bị cái đó, là anh cứu tôi phải không? Trình Uyên không hề hay biết gì.
Gọi một phần sườn lợn kho tàu, hương vị còn rất được, ngồi ăn ngon lành.
Nhưng vào lúc này, đột nhiên…
“Chát!” Có người đập mạnh một cái lên bả vai anh.
Trình Uyên bị đau vội vàng quay đầu lại.
Một người đàn ông nét mặt u ám đứng sau lưng Trình Uyên, chỉ ra cửa nói với anh: “Anh Dục của chúng tôi kêu anh đi qua một chút” Lúc này Trình Uyên mới phát hiện không biết Trương Dục xuất hiện trước cửa căn tin từ lúc nào, hơn nữa bên cạnh anh ta còn có bảy tám người đi theo.
Nhìn cảnh này, Trình Uyên không nhịn được than thở một tiếng.
“Anh Dục tìm tôi có chuyện gì?” Anh vội tươi cười hỏi.
Mà Tôn Phi Phi nhìn thấy thay đổi của Trình Uyên lúc này thì trong lòng bắt đầu bồn chồn.
Trình Uyên trông rất nhát gan, sao có thể là anh hùng che mặt tối qua được.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...