Bước ra khỏi khách sạn Tân Dương Grand, Bạch An Tương đã bị một nhóm người chặn lại.
“Sao rồi, cứ như vậy mà rời đi thôi sao?”
Bạch Ngạn Bân xuất hiện trước mặt Bạch An Tương, trong tay vung lên một tấm thẻ phòng, “Tôi đã thuê căn phòng rất tốt, chẳng lẽ cô muốn Mã Tổng đợi uổng công như vậy sao?
Mã tổng ôm tâm tư gì, ai mà không biết.
Bạch An Tương chắc chắn sẽ không phản bán thân vì một vấn đề nào đó, vì vậy cô rất tức giận, nhưng điều khiến cô tức giận hơn nữa chính là Bạch Ngạn Bân đã phát những âm thanh chói tai này.
“Bạch Ngạn Bân, dù sao chúng ta cũng là anh em họ, anh vậy mà có thể nói ra được những lời vô liêm sỉ như vậy sao.
” Bạch An Tương không thể nào tin được, nên giận dữ hét Bạch Ngạn Bân, “có phải là con người nữa không?
Bạch Ngạn Bân cười lạnh một tiếng, rồi hỏi ngược lại: “cô còn biết chúng ta là anh em họ sao? Ngay từ đầu Trình Uyên đã làm nhục tôi như thế nào? cô không thấy sao? Tôi có người em họ như vậy à? Lên?”
Trình Uyên làm nhục anh?
Những gì Bạch An Tương nhìn thấy chính là sự sỉ nhục của Bạch Ngạn Bân đối với cô và Trình Uyên trong hai năm đó.
Trình Uyên đứng lên trở thành một vị chủ tịch của Tập Đoàn Cẩm Đông, quả thật cũng không có ý định đi chọc giận hắn, nhưng chính là hắn là hắn đã chọc giận đến Trình Uyên, cho nên hết lần này tới lần khác bị Trình Uyên giẫm đạp dưới chân.
Hắn không biết xấu hổ khi nói những điều như vậy.
Gương mặt nhỏ tức giận của Bạch An Tương trắng bệch ra, bờ môi đều run rẩy, cô không muốn nói những lời này với Bạch Ngạn Bân, bởi vì cô biết người như Bạch Ngạn Bân chỉ nghĩ đến chuyện bất bình của chính mình, căn bản không nghĩ đến hậu quả của mình gây ra.
Nói cũng nói vô ích.
“cút!” Cô tức giận quát to một tiếng.
Bạch Ngạn Bân không những xấu hổ mà vẫn cười cười nói “cút hả? Bây giờ Trình Uyên đi rồi, cô còn đề cao bản thân sao? Được thôi để tôi cút?”
“rốt cuộc ngươi muốn như thế nào?” Bạch An Tương.
“đơn giản, cầm lấy thẻ phòng này, đi lên phòng của Mã Tống.
rồi hầu hạ ông ấy cho thật tốt, mà lại Tương lai tiền đồ của tôi sẽ được tươi sáng vô hạn.
Đến lúc đó, tôi sẽ giúp cô nói vài lời trước mặt Mã Tổng.
” Bạch Ngạn Bân lần nữa đắc ý lắc lắc thẻ phòng trước mắt, ngạo mạn nói: “Tốt hơn là cô nên suy nghĩ cho rõ ràng, tôi đây cũng là vì muốn tốt cho cô thôi.
”
“Tốt cho tôi?” Bạch An Tương bị hắn chọc cho tức thở không nổi, liền nói “Tốt cho tôi, chính là muốn đem tôi bán cho một thằng cha xấu xa hơn năm mươi tuổi sao?
Bạch Ngạn Bân cười lạnh một tiếng, thở dài nói: “Đàn bà các cô, chỉ là được cái bề ngoài, quá nông cạn, có biết Trình Uyên đã xúc phạm bao nhiêu người không? Hiện tại hắn không có, cô có biết có bao nhiêu người muốn đối phó với cô không? Cô bây giờ nếu như có thể với được Mã Tổng, thì ông ấy nhất định sẽ che gió che mưa cho cô , cô nói xem đây có phải là muốn tốt cho cô không? “
Bạch An Tương nhắm mắt lại hít sâu mấy hơi mới kìm nén lại được cảm xúc như muốn bùng nổ, lạnh lùng nói: “tôi đếch cần.
”
“Tùy cô thôi!” Vẻ mặt của Bạch Ngạn Bân trầm xuống, hét lên với nhóm người kia, “Bắt lấy cô ta đưa đến phòng Mã Tổng.
”
Nghe xong lời này, sắc mặt của Bạch An Tương thay đổi rõ rệt, cô nhanh chóng nấp sau lưng Kim Hãn “các ngươi dám!”
Tuy nhiên, vượt qua sự mong đợi của cô, Kim Hãn liền trở tay bắt lấy cánh tay mảnh khảnh của Bạch An Tương.
“Kim Hãn, ông…!” Bạch An Tương sửng sốt.
Kim Hãn bất đắc dĩ cười khổ nói: ” Bạch tổng, có lẽ hắn nói rất có lý.
”
“Lý cái rắm!” Bạch An Tương tức giận nói.
rốt cuộc bây giờ cô cũng đã hiểu ra ý nghĩa của câu nói kẻ thức thời mới là trang tuấn kiệt, một khi Trình Uyên không còn nữa, thì ngay cả những người như Kim Hãn cũng sẽ bắt đầu trở mặt như trở bánh tráng?
Thể xác tinh thần tràn ngập đầy bi thương, trong mắt hiện lên vẻ tuyệt vọng, và sự lạnh lẽo quét qua thân khiến cô không nhịn được phải phát run lên.
Trình Uyên, rốt cuộc anh đang ở đâu?
Tại sao anh vẫn chưa trở lại?
Tận đáy lòng Bạch An Tương than thở.
Bạch Ngạn Bân bất giác bật cười, một đám người dắt Bạch An Tương đi về phía khách sạn.
Lúc này, một giọng nói lạnh lùng đột nhiên vang lên “Dừng tay!”
Bạch Long ở trong xe quan sát thì thấy chuyện như vậy, thấy Trình Uyên lâu rồi còn chưa xuất hiện, vừa định xuống xe ngăn cản, liền gặp ngay phía trước xuất hiện một nam nhân đeo mặt nạ trước mặt những người này.
Bạch Long liền giật mình, nên trở lại trong xe.
Bởi vì anh ấy đã nhận ra được người đàn ông đeo mặt nạ này.
Người đàn ông này không ai khác chính là Trình Uyên.
Chiếc mạt nạ này là vật trang trí mà anh đã tháo xuống trên tường của sảnh khách sạn khi anh chạy xuống cầu thang, và đó là một chiếc mặt nạ đầu rồng.
Trình Uyên chỉ muốn những nhân vật lớn đằng sau biết mình có ai đó hậu thuẫn, và sở dĩ anh đeo mặt nạ này là vì không muốn những tên tôm tép tầm thường này biết anh biết kung fu.
Suy cho cùng, che giấu sức mạnh cũng là một chiến lược an toàn.
Tất cả những người này khi ngẩng đầu lên nhìn thấy Trình Uyên, thì đều là sững sờ.
Bởi vì Trình Uyên cố ý thay đổi giọng nói, Bạch An Tương cũng là sững sờ, cô cũng không có nhận ra đó là Trình Uyên.
Bạch Ngạn Bân nhìn quanh, phát hiện chỉ có một người, nhíu mày hỏi: “CMM, Ngươi làm cái trò gì vậy?”
ánh mắt Trình Uyên rất lạnh lùng đi về phía bọn hắn, lạnh lùng quát: “Thả cô ấy ra!”
Bạch Ngạn Bân cười ha hả chế nhạo, rồi nói: ” Chỉ có mình ngươi, còn dám giả thần giả quỷ, ngươi thật là mù mắt chó rồi.
Không thấy được chúng ta có tám người sao?”
Nhìn thấy những người này không buông Bạch An Tương ra, ánh mắt Trình Uyên càng thêm sắc bén, anh từng bước đi về phía bọn hắn, phát ra từng đợt tức giận như thể đã biến thành siêu sayda.
Không khí phảng phất có vẻ rất trầm lặng.
Bạch Ngạn Bân dường như cảm nhận được bầu không khí trầm mặc này, da mặt không khỏi khẽ nhăn một cái, chỉ vào Trình Uyên, rồi đối với đám người kia hô lên “CMN, giết hắn!”
Nghe được lệnh này, bọn hắn liền không chút do dự, chỉ còn lại có hai người đang giữ Bạch An Tương, những người khác đều xông về Trình Uyên.
Nói thật, vừa mới đánh nhau với Hắc Long, Trình Uyên chắc cũng phải mất một chút sức lực, nhưng đối phó với đám người bình thường này thì vẫn là dư sức.
.
Hơn nữa, trước khi lên núi, Trình Uyên đã được Bạch Long huấn luyện, có thể đánh bại từng người một.
Nhìn thấy đám người này đang lao về phía mình, Trình Uyên cũng không lùi bước mà tiến lên, đột nhiên nhào tới, nắm chặt cổ tay một người, vặn vẹo vài đường.
Thì cơ thể của người đó được văng xa là đáp đất một cách rất nhẹ nhàng, mà chỗ cánh tay cũng truyền tới một tiếng “cạch”.
“A!” Một tiếng kêu thảm thiết được vang lên.
Có lẽ cánh tay của người đàn ông đó đã bị gãy.
Khi người thứ hai xông lên, Trình Uyên thì dùng cánh tay đụng vào trong ngực của hắn, thân thể bất giác ngã văng về phía sau, Trình Uyên cũng không có ý định kết thúc như vậy, liền vươn tay ra nắm lấy cổ áo của hắn, sau đó cả người vòng ra phía sau với tốc độ rất nhanh khiến mắt thường khó bắt kịp, dùng một chút tả lực đả lực vào một cú “quăng” của mình thế là con gà này bay xa bảy tám mét.
“Ầm” một tiếng rơi xuống đất.
Một đám người vây tới đánh Trình Uyên, thì đều là bị bẻ gãy tay, hoặc là bị anh ném ra xa và nằm dài trên đất.
Gần như trong nháy mắt, những người này đều ngã xuống đất.
Bạch Ngạn Bân sợ hãi.
Còn Bạch An Tương đừng ngây ra.
Và Ngay cả Bạch Long đang ngồi trên xe cách đó không xa cũng sửng sốt.
Chỉ trong vòng một tháng, Trình Uyên đã mạnh như vậy.
Tuy rằng đối thủ của anh chỉ là một đám lưu manh, nhưng anh vẫn lộ ra công phu của mình, thế là lọt vào mắt xanh của Bạch Long, cho nên Bạch Long đánh giá được thực lực cao thấp của anh.
Thật ra, nếu biết Trình Uyên phải chịu đựng như thế nào trong khoảng thời gian này, có lẽ anh ấy sẽ hiểu được.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...