“Ghen tuông,Tranh giành tình nhân!” Đàm Bích Thư nhàn nhạt trả lời.
“bởi vì một người phụ nữ, cô cho rằng thân phận cao quý của thiếu gia Phương gia sẽ giết người sao?” Hoàng luật sư cười lạnh một tiếng, hùng hổ hỏi ngược lại.
Đàm Bích Thư lắc đầu “Không, không chỉ là vì một người phụ nữ, mà còn vì còn một đứa bé nữa.”
“Đứa bé?” Điều này nằm ngoài dự đoán của mọi người, không hiểu sao lại xuất hiện một đứa bé khác.
Đàm Bích Thư giải thích rằng “Hồng Anh đã mang thai con của Phương Thanh Yến.
Chu Kiệt biết chuyện này.
Chu Kiệt đương nhiên rất tức giận và yêu cầu Hồng Anh phá thai đứa bé này, cho nên Hồng Anh đã đem chuyện này nói với Phương Thanh Yến.Phương Thanh Yến trong cơn tức giận đã có động cơ giết chết Chu Kiệt, xin hỏi động cơ giết người này có đủ hay không? “
Thật ra những thứ này là do Trình Uyên đã soạn ra trước đó, phút cuối cùng nói cho Đàm Bích Thư nghe.
Ngay từ đầu tất cả mọi người đều biết ở trên mặt vụ án, cho rằng Trình Uyên sẽ không có khả năng ngược lại vụ án, thậm chí có thể trực tiếp lãnh án tử hình.
Đương nhiên, tất cả những người này bao gồm có cả Đàm Bích Thư.
Ngay tại trong lòng Đàm Bích Thư cũng đã kết án tử hình cho Trình Uyên,và cũng không cho anh một chút hy vọng nào trong vụ án này, nhưng phú cuối Trình Uyên mới ngã bài cho cô bằng sấp tài liệu.
Trong phút chốc, Đàm Bích Thư sững sờ, những thong tin trong đó khiến cho cô bị thuyết phục một cách không chút nghi vấn nào cả.
Trên thực tế, đối với vụ án của Chu Kiệt nói đến, đây là sai sự thật.
Chỉ là sự giả tạo này quá hợp lý, quá hợp lý đến mức khiến người ta không thể biết được đâu là thật đâu là giả.
Đây được gọi là lươn chúa trong truyền thuyết.
“Luật sư của nguyên cáo không cần phải kiếm cớ để bào chữa, nói rằng Chu Kiệt chết vì đau tim chứ.
Nếu như nói về lời bào chữa này, thì tôi có hình ảnh của Hồng Anh chụp được cảnh Chu Kiệt bị giết.”
” Nếu như quan toà cho phép, chúng tôi thậm chí có thể mời người trong cuộc Hồng Anh tự mình đến làm chứng!”
Trong lúc nhất thời, hướng đi của vụ án Chu Kiệt đối với Trình Uyên mà nói, là càng thêm có lợi cho anh.
Phương Hoài Sơn trừng mắt thật lớn.
Hắn không ngờ rằng bên kia sẽ dùng chuyện này để giải thích mọi chuyện.
Ngay cả Hoàng luật sư vốn rất hùng hồn kiệt xuất cũng bất giác nhíu mày.
Quan tòa giải quyết việc chung, gật đầu đồng ý yêu cầu của để Hồng Anh đến làm chứng.
Lúc này, Hoàng luật sư đột nhiên nói: “thưa quan tòa, thân chủ của tôi có chút không thoải mái, cho nên muốn xin hoãn nửa giờ.”
Phương Hoài Sơn rất tức giận, nhưng sau khi nghe Hoàng luật sư nói, tuy rằng bất đắc dĩ, nhưng hắn vẫn một lòng hợp tác theo.
“Điều chỉnh một giờ.” Quan toà đồng ý thỉnh cầu của đối phương.
Hai bên bước vào thời gian tạm hoãn.
Vừa lúc Trình Uyên đứng dậy đi vào phòng chờ trước, đột nhiên nhìn thấy có người vội vàng đi tới, đưa cho Phương Hoài Sơn một phong thư.
Phương Hoài Sơn mở phong bì ra xem rồi đưa cho Hoàng luật sư.
Sau đó, Phương Hoài Sơn đi tới bên cạnh Trình Uyên, lạnh lùng nhìn anh, trên mặt lộ ra một vẻ cười nhếch mép.
“Trình Uyên, mặc kệ là ngươi muốn giở trò gì, hôm nay ngươi đều phải chết!”
Trình Uyên nhún vai, ” Ta lại cảm thấy, ngươi sẽ ngoan ngoãn cút đi.”
Trình Uyên vốn tưởng rằng những lời này sẽ chọc tức người đối diện, nhưng ai biết Phương Hoài Sơn lại cười chế nhạo anh, liền xoay người đi vào phòng nghỉ.
Nhìn thấy Phương Hoài Sơn nhếch mép, Trình Uyên không khỏi nhíu mày, trong lòng có dự cảm không tốt.
Chẳng lẽ nội dung trong phong bì vừa rồi có thể ảnh hưởng đến toàn bộ vụ án?
Và sau khi Phương Hoài Sơn rời đi, Đàm Bích Thư cũng đến nói nhỏ với Trình Uyên, “Bên kia có lẽ đã thu được chứng cứ mới.
Nhìn biểu hiện của Hoàng luật sư, có vẻ rất bất lợi với chúng ta.”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...