Ánh mắt Thẩm Lệ phảng phất, trong đôi mắt đẹp hiện lên vẻ dịu dàng vô tận, nhưng một tia lạnh lẽo chợt lóe lên.
Trong lúc Trình Uyên không để ý, cô giơ tay lên, nhưng ngay sau đó, một bàn tay khác của Trình Uyên đã nắm lấy cổ tay mảnh mai của cô.
Trên tay phải của cô ấy, thình lình cầm một cây kéo rất ấn tượng.
“tôi thật sự không nghĩ ra được, cô đang suy nghĩ cái gì nữa?” Trình Uyên chế nhạo.
Khuôn mặt xinh đẹp của Thẩm Lệ đột nhiên chìm xuống, cổ tay của cô bị Trình Uyên nắm chặt, giống như bị một đôi kẹp sắt kẹp chặt, rốt cuộc không nhúc nhích được, và lại truyền đến một sự đau nhói nhẹ.
Cô nhìn chằm chằm Trình Uyên bằng ánh mắt đầy ác ý, bướng bỉnh mím chặt môi.
“Không cần biết là ai có thể phát hiện ra cô ở đây, nhưng tôi vẫn có chút trách nhiệm để nói cho cô biết.” Trình Uyên giật lấy cây kéo trên tay cô, bình tĩnh nói: “Không ai có thể xông vào cứu cô.”
Trình Uyên cũng không có nói chuyện giật gân, bởi vì đây là căn cứ của anh.
Ngoài cô gái mập và Vương Mỹ Lệ còn có chuyên gia tình báo Lý Hải Tân ngồi trấn cửa, muốn vũ lực hạng nặng có vũ lực hạng nặng, muốn thiên nhãn có thiên nhãn, ai có thể bước vào được?
“bằng không ngươi giết ta đi!” Thẩm Lệ kiên định nói.
Liếc nhìn cô, Trình Uyên cười không nói lời nào.
“đến cuối cùng ngươi muốn thế nào?” Thẩm Lệ vội la lên.
Đứng dậy, rời đi, Hoàng Đại Cường nhanh chóng đi theo.
“Trình Uyên, trở lại đây cho tôi, ngươi nói đi, muốn tôi như thế nào thì ngươi mới bằng lòng thả cho tôi ra?”
sau lưng truyền đến tiếng gầm đầy lo lắng và tức giận của Thẩm Lệ.
Ra khỏi căn phòng này, Trình Uyên châm một điếu thuốc hỏi Hoàng Đại Cường “Đoán xem tại sao tôi lại giữ cô ấy ở đây?”
Nghe vậy, Hoàng Đại Cường đột nhiên run lên, vội vàng nói “Tôi … Tôi không biết.”
Trình Uyên nhìn Hoàng Đại Cường một lúc,rồi nhàn nhạt nói: “tôi luôn luôn dùng người thì không nghi ngờ người, nghi ngờ người thì không dùng người, cho nên. . .”
Trong nháy mắt.
Hoàng Đại Cường trên trán liền thoát ra một tầng mồ hôi mịn.
Hắn đột nhiên cảm thấy mình đang ở trong bể băng ngàn năm, sống lưng toát mồ hôi lạnh.
“Vâng vâng…”
“Nói đi.” Hít sâu một hơi điếu thuốc, rồi Trình Uyên nói.
Hoàng Đại Cường do dự một chút rồi cũng nói: “Diệt trừ Thẩm Lệ, ngài tại Tân Dương này sẽ không còn có đối thủ, kế tiếp … có thể phải đối đầu với …
tập đoàn Thẩm thị, cho nên Thẩm Lệ là một con bài để mặc cả.” “
Phân tích của Hoàng Đại Cường khiến Trình Uyên ngạc nhiên.
Anh lại phải nhìn kỹ Hoàng Đại Cường.
Kỳ thật Hoàng Đại Cường còn có đầu óc, nhưng là trước kia tuổi tác quá lớn, nhất thời chìm đắm trong sự xa hoa lãng phí không thể tự thoát ra được.
Sau khi sửa lại tư thế đứng thẳng, hắn liền bình tĩnh lại, hắn lập tức cũng đoán ra được vị trí của mình, đầu óc cũng quay trở lại đại não.
“Tôi thật tò mò, trước kia ngươi làm cái gì?” Trình Uyên hỏi.
Hoàng Đại Cường cũng không nghĩ tới, nhanh chóng nói ” Xem bói.”
“…” Trình Uyên.
Nghe vậy, Trình Uyên sửng sốt một chút, sau đó đột nhiên có hứng thú “À? Thế à, vậy ngươi bói cho tôi đi.”
Hoàng Đại Cường ngay cả cũng không ngẩng đầu liền bịa chuyện nói, “Chủ tịch là rồng là phượng.”
“Quả nhiên, xem bói đều là lừa gạt.” Trình Uyên thở dài.
“Tuyệt đối không phải.” Ngay khi Trình Uyên thở dài, Hoàng Đại Cường đột nhiên giật mình, vội vàng vỗ bộ ngực, đắc ý nói: “Vừa nhìn dáng dấp của chủ tịch, tôi liền biết ngài là một người phi thường siêu phàm, phú quý đong đầy. Và, tôi cũng đoán ra gần đây chủ tịch hội đồng quản trị sẽ có quý nhân giúp đỡ, sự nghiệp nhất định sẽ thăng tiến vượt bậc, nếu như không phải như vậy, tôi lại nguyện lòng bên cạnh ngài như thế này sao? “
Những gì hắn nói cũng có lý và có cơ sở, xem boi như đồ chơi này, Trình Uyên thật sự chỉ muốn ha ha một tiếng.
Lắc đầu, Trình Uyên lấy một cái để tai để nói “Ngươi nói sai một câu,ở Tân Dương này , và ngay tại Tân Dương này, co lẽ còn có một đối thủ khó đụng đến.”
Hoàng Đại Cường bối rối.
Trình Uyên xua tay “Ngươi không hiểu.”
Nói xong anh rời khỏi tầng hầm.
Hoàng Đại Cường, người chịu trách nhiệm giam giữ Thẩm Lệ, đương nhiên không thể rời đi, hắn chỉ đứng yên nhíu mày thở dài.
“Tôi thực sự không có nói láo.”
…
…
Vốn dĩ Trình Uyên muốn tìm Lý Hải Tân liên lạc một chút quan hệ, nhưng vừa ra khỏi tầng hầm liền nhận được điện thoại của Lý Túc.
“Trình Uyên, anh … vị hôn thê của anh muốn mời em và em dâu dùng một bữa cơm.”
Nghe vậy, Trình Uyên lập tức vui mừng. “Được rồi, khi nào?”
“Hiện tại có rảnh không?” Lý Túc.
“Có!”
“Được rồi, vậy hẹn gặp nhau ở sảnh nhà hàng Fast food nha.”
” Fast food… nhà hàng? Ờ … ok, em sẽ đến ngay.”
Sau nửa giờ, nhà hàng Fast food.
Trình Uyên vẻ mặt ngơ ngác ngồi nhìn ở đối diện, Bạch An Tương cũng vẻ mặt ngây ngơ, hai người một hồi lâu vẫn không nói nên lời.
Số!
cMà người đàn ông ngồi bên cạnh giống như hai cô con dâu trẻ tuổi ngượng ngùng cúi đầu xuống, một bộ dạng xấu hổ nhìn người khác.
Một lúc lâu sau, Trình Uyên mới hoàn hồn trở lại.
“WTF, làm sao hai người lại dính với nhau rồi?”
Dưới gầm bàn, Bạch An Tương hung hăng đá Trình Uyên một cước. “nói kiểu gì vậy? thật là khó nghe.”
Trình Uyên rụt cổ một cái..
Sau đó Bạch An Tương nhàn nhạt cười một tiếng hỏi Mục Tư Nhã “Tư Nhã, nói thật đi, hai người là thế nào mà lại dính với nhau rồi?”
“…” Trình Uyên.
“Ờ … Ờ.” Mục Tư Nhã đỏ mặt vì xấu hổ, chỉ vào Trình Uyên chửi bới, “Trình Uyên Ngươi đi chết đi, ngươi không còn từ nào để nói sao, tin hay không lão nương xé miệng ngươi ngay.”.
Trình Uyên vẻ mặt vô tội, “cái này đâu có liên quan đến tôi, vợ tôi hỏi cô mà.”
“Cô ấy là vợ ngươi, ngươi không biết thay cho vợ ngươi sao?”
“…”
“Tôi đi toilet.” Bạch An Tương đứng dậy, sau đó điên cuồng nháy mắt với Trình Uyên.
Trình Uyên vẫn như cũ cứ ngồi vững như núi.
“Anh không đi sao?” Bạch An Tương khó chịu.
Trình Uyên lắc đầu “khi anh tới anh đi rồi.”
Bạch An Tương hung hăng trừng mắt nhìn Trình Uyên.
Trình Uyên chưa từng thấy cô như thế này, trong lòng run lên, trong nháy mắt nhìn ra.
“Ha ha, tôi thường đi tiểu nhiều lần.”
Sau đó,anh ngoan ngoãn đi theo Bạch An Tương vào “toilet”.
Bồn rửa tay là unisex mà nam nữ thông dụng hay dùng, Bạch An Tương kéo Trình Uyên đến bồn rửa mặt, nghiêm túc hỏi anh “Lý Túc người này có đáng tin không?”
“một người đàn ông tuyệt vời.” Trình Uyên giơ ngón tay cái lên.
“Nhưng mà anh ấy lớn hơn Tư Nhã rất nhiều.”
“hơn có chín tuổi.”
“cái gì hơn chín tuổi?”
“…”
“Được rồi, được rồi, anh có chắc chắn rằng người này đáng tin cậy không? Và đáng tin cậy như thế nào?”
“một triệu người có một.”
“vậy là tốt rồi.”
“ừm, đúng rồi.”
“Nhưng anh ấy lớn hơn Tư Nhã rất nhiều!”
“…” Trình Uyên.
Sau đó một bữa cơm quá tẻ nhạt, chủ yếu là Bạch An Tương không phải phụ nữ nói nhiều, Trình Uyên cũng không phải là người giữ được bí mật, trùng hợp hơn nũa là Lý Túc lại ít lời nữa.
Chỉ có một Mục Tư Nhã có thể đốt cháy bầu không khí , nhưng hôm nay lại dị thường giống như cây xấu hổ.
Trình Uyên không khỏi thở dài, phụ nữ đúng là bậc thầy trong cao thủ giỏi ngụy trang, vì Mục Tư Nhã tính tình có chút nóng nảy, ở trước mặt Lý Túc, còn có thể giả làm một cô nương thục nữ hiền dịu như vậy.
Cơm nước xong xuôi, ai về nhà nấy.
Trình Uyên lái xe đưa Bạch An Tương về nhà, nhưng đúng lúc này, có một cuộc gọi từ bệnh viện.
Từ Xuyên “Trình Uyên, có người muốn gặp anh.”
“Ai?” Trình Uyên hỏi.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...