Cùng lúc đó, tại một căn nhà trong Tam Thạch Thôn.
Bạch An Tương cùng mẹ Trình Uyên cơm nước xong xuôi, đợi mẹ Trình Uyên đi ngủ rồi cô mới trở về phòng.
Những ngày này, đối với cô, thật yên bình.
Mà nói một cách khác để nói yên bình là quá an nhàn, quá chán.
Cô muốn ra ngoài làm việc, nhưng … sau những chuyện vừa rồi, Bạch An Tương biết sẽ không tốt cho Trình Uyên.
Cô không biết Trình Uyên đang làm gì,và cô cũng không hỏi, nhưng cô biết chắc đây là một sự việc trọng đại.
Hiện tại ngoài việc dọn dẹp phòng ốc, chính là ở trong nhà đi ra đi vào, hay là dùng điện thoại để tán gẫu với Mục Tư Nhã.
“An Tương, tôi sắp kết hôn rồi.”
Hôm nay Bạch An Tương vừa cầm điện thoại di động lên thì nhận được tin nhắn của Mục Tư Nhã.
Sau khi nhìn thấy tin nhắn này, Bạch An Tương vốn dĩ rất bình tĩnh, bỗng giật mình.
cô vội vàng nhanh chóng gọi lại nói “Với ai? Sao tôi không biết cô có bạn trai? Có phải cô đùa tôi không?”
Ngay sau đó, giọng nói của Mục Tư Nhã vang lên, “Tôi không có đùa, là sự thật đấy.”
“Với ai, tôi có biết người đó không?” Bạch An Tương lộ vẻ kinh ngạc “Không phải… mà đây quá bất ngờ, tôi…”
Mục Tư Nhã cười nói: “cô hẳn là có biết đấy.”
“là ai, nói đi, đừng vong vo nữa.”
“Hì hì, đây là một bí mật tôi sẽ không nói. Lần sau gặp ắc sẽ biết.”
Từ đầu đến cuối, Mục Tư Nhã không nói kết hôn với ai, cứ úp úp mở mở.
trong lòng Bạch An Tương cứ cảm thấy tò mò.
Nói cách khác, đang nói chuyện nửa chừng lại đột nhiên ngừng nói, đây chính là điều đáng ghét nhất.
Kết thúc trò chuyện với Mục Tư Nhã, lòng hiếu kỳ của Bạch An Tương khiến cô không khỏi hoài nghi.
Loanh quanh trong nhà, cảm thấy không biết nên làm gì đùng một phát như trên trời rơi xuống, đột nhiên, cô nhìn thấy cái Laptop của Trình Uyên trong phòng làm việc.
Mặc dù Bạch An Tương chưa bao giờ hỏi anh đang làm việc gì, nhưng cô thực sự rất tò mò không biết Trình Uyên đang làm cái gì.
Giờ phút này, cô luôn cảm thấy mình là người dưng nước lã, không ít người đang che giấu nhiều chuyện với cô.
cô cứ nghĩ Laptop của Trình Uyên sẽ thiết lập mật khẩu, nhưng …
Bạch An Tương chỉ là tiện tay mở ra,thì đã vào được.
Liền giật mình.
Ngồi trước máy tính, cô thấy chỉ có một thư mục nên liền bấm vào.
Sau khi nhấp vào, cô lại choáng váng.
Máy tính xách tay này thực sự được kết nối với máy ảnh ở nhiều nơi và chúng đều là những sự kiện hiện tại.
cô đã thấy Bạch lão thái gia trong một đoạn video.
“Ông nội?”
Bạch An Tương sững sờ, nhanh chóng bấm vào.
Liền Vừa ngay thấy Bạch Ngạn Bân đẩy Bạch lão thái gia ngã xuống đất …
…
…
Trong phòng hội nghị lớn do Tân Dương Grand sang trọng rất đặc biệt.
Trình Uyên đứng trước mặt Bành Vĩ.
Bành Vĩ híp mắt, lạnh lùng nói: “Hắn nói đúng, tất cả tập đoàn Cẩm Đông của ngươi đều đã bị Thương Minh của chúng ta khống chế. Tập Đoàn Cẩm Đông của ngươi bây giờ chỉ còn là vấn đề chờ thời gian mà thôi.”
Trình Uyên hỏi lại hắn ” Dựa vào cái gì? Cẩm Đông của chúng tôi có làm gì sai à?”
Bành Vĩ hừ lạnh một tiếng, chỉ vào màn hình lớn phía sau, “Còn chưa đủ sao?”
” Chẳng lẽ ngươi nhất định phải thấy quan tài mới rơi lệ?”
“Tại phòng hội nghị , trước mặt nhiều ông chủ lớn như vậy, ngươi còn ra tay đánh người của công ty khác, cái này vẫn chưa đủ sao?”
Nghe vậy, Trình Uyên mỉm cười “Đương nhiên vẫn chưa đủ.”
Bành Vĩ khinh thường hừ lạnh một tiếng, “đủ hay không chưa đến lượt ngươi định đoạt.”
Trình Uyên ghé sát vào tai Bành Vĩ, nhỏ giọng nói mà chỉ có hai người bọn họ mới có thể nghe thấy, “Nói thật, ngươi so với Chu Kiệt còn kém xa.”
“Cái gì?” Nghe vậy, Bành Vĩ đột nhiên run lên.
Trình Uyên chỉ vào màn hình lớn, bấm một cái nút,rồi nói: “Đoạn video này là Hoàng Đại Cường, người này tôi biết, nhưng là không có quen hắn, mà tôi cũng không thể nghĩ ra được. ngươi dựa vào cái gì mà với một đoạn video thác loạn như vậy? mà dám đòi cấm chế, xử phạt Cẩm Đông Chúng tôi? “
Bạch Ngạn Bân không khỏi xen vào ” Nói nhảm, Hoàng Đại Cường là chủ tịch Tập đoàn Cẩm Đông, đương nhiên là có liên quan đến Cẩm Đông. Não của của ngươi có bị vấn đề hả, còn phải hỏi những câu này?”
Bành Vĩ khinh thường cười cười.
Trình Uyên cũng mỉm cười, nhàn nhạt nói “Tôi không có mất trí nhớ.”
“ừ thì sao!” Bành Vĩ.
“thì tôi đâu có mất trí nhớ, mà phải đổi người làm chủ tịch Tập Đoàn Cẩm Đông?” Trình Uyên giang hai tay ra và nhún vai nói.
Bành Vĩ sững người một lúc, nhìn xung quanh, không hiểu ý của Trình Uyên “chuyện này … ai biết?”
Hắn không hiểu không có nghĩa là người khác không hiểu.
Nhiều ông chủ lớn ở đây đều hiểu.
Bạch Ngạn Bân sắc mặt càng thay đổi.
“Cho nên tôi nói ngươi kém xa Chu Kiệt.” Trình Uyên nói với Bành Vĩ “Nếu tôi đoán không lầm, chủ tịch Thương minh tiếp theo, không đến lượt ngươi làm.”
“Bởi vì đầu óc là thứ quyết định mọi thứ.”
Bành Vĩ nghe câu này của Trình Uyên thì hiểu.
Hiểu được, thì đương nhiên tức giận, bởi vì không ai muốn bị phủ định nãy giờ “Ngươi dám mắng ta không có đầu óc?”
Trình Uyên quay lưng lại Bành Vĩ, chỉ vào màn hình lớn và nói với tất cả cả mọi người “Hoàng Đại Cường là Hoàng Đại Cường, Tập Đoàn Cẩm Đông là Tập Đoàn Cẩm Đông, chủ tịch Tập Đoàn Cẩm Đông là tôi, mà Hoàng Đại Cường có làm ra việc gì thi tôi không biết,cho nên, những gì hắn làm không liên quan gì đến Tập Đoàn Cẩm Đông của chúng tôi. “
Mọi người có mặt đều ở đây đều nhao nhao xôn xao.
Những gì Trình Uyên nói rất rõ ràng, Hoàng Đại Cường không phải chủ tịch Tập Đoàn Cẩm Đông, cho nên tư liệu video này đơn giản không có giá trị.
Các chủ doanh nghiệp kia cáo buộc Tập Đoàn Cẩm Đông cũng rất sốc.
Ban đầu bọn họ nguyện lòng nghe theo Thẩm Lệ, cùng Thẩm Lệ đối phó vớiTập Đoàn Cẩm Đông, hoàn toàn là bởi vì Trình Uyên mất trí nhớ.
Nhưng bây giờ xem ra.
Cái này con mẹ hắn đều là cạm bẫy.
Kết quả này gây bất ngờ cho mọi người.
Bành Vĩ sắc mặt cũng tái xanh.
Lúc này, Bạch Ngạn Bân cuối cùng cũng nhớ ra.
“Trình Uyên, đoạn video này không thể dùng làm bằng chứng để hạ Cẩm Đông của ngươi, vậy thì …”
hắn ta cười chế nhạo, “Đất của Nhà máy Thực phẩm cũ, chẳng lẽ ngươi thừa nhận sao?”
Đúng!
“đồng bọn” của Bạch Ngạn Bân vừa kịp phản ứng theo, vì vấn đề phong cách, tác phong không thể rung chuyển được Cẩm Đông, vậy thì còn vấn đề đất đai?
“Chính phủ quy định rõ ràng rằng đất canh tác không được phép sử dụng vào mục đích thương mại, trước khi có quy định, nếu muốn chuyển đổi diện tích nông nghiệp thì phải có xác nhận của nhà nước, và những mảnh đất đó không được xét duyệt. . “
“Theo như chúng tôi được biết, Cẩm Đông của các ngươi đã khởi công trên những lô đất đó.”
“ngươi đây là đang vi phạm hành vi lừa gạt ngươi khác.”
” đương nhiên, nếu như những lô đất này được khởi công, thì đó chỉ có thể là các ngươi hối lộ!”
“Chà, cái này,ngươi nên có một lời giải thích thì thì phải?”
Mọi người vội vàng nói.
Nghe vậy, Bành Vĩ trên mặt lộ ra vẻ vui mừng, trên mặt lại hiện lên vẻ cao hứng. “Hì hì, Trình Uyên, ngươi đã nghe rõ chưa? Chỉ dựa vào cái này, chúng ta Thương Minh liền có tư cách cấm chế Tập Đoàn Cẩm Đông của ngươi.” . “
Trình Uyên thở dài, anh nhìn chằm chằm Bành Vĩ một hồi lâu, mới nói: “Xem ra ngươi chú ý đến Cẩm Đông hơn những người khác, cho nên, hôm nay mục đích ngươi tới đây là gì?”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...