Đỉnh Cao Phú Quý


Bạch An Tương nhìn thấy người trong phòng lại chính là Trình Uyên và một người bạn học của anh.

Hai người đang ngồi trước bàn trà tán gẫu, trò chuyện sôi nổi đến mức cười ngặt nghẽo.

Bạch An Tương nhìn thấy cảnh tượng như vậy thì trong lòng không kiềm được bốc lửa giận.

Đột nhiên cô cảm thấy rất thất vọng về Trình Uyên.

Mình nhận lời đi tham gia bữa tiệc với Long Thầm Vũ mới khiến cho Long Thầm Vũ gọi điện tìm quan hệ đưa anh ra ngoài, nhưng anh thì hay rồi, hoàn toàn không hỏi xem cảm nhận của mình, lại còn dẫn một người bạn học.

Về nhà, nói chuyện thân thiện như vậy.

Trong lòng Bạch An Tương chua xót.

Vào phòng, bạn học của Trình Uyên, Tiêu Mục nhìn thấy cô, vội vàng đứng dậy chào hỏi Bạch An Tương: “Chị Trình” Gương mặt Bạch An Tương tối sầm, cô không để ý đến Tiêu Mục, giọng điệu cứng rắn hỏi Trình Uyên: “Ra rồi à?” “Hả? À, ra rồi” Trình Uyên hơi kinh ngạc, anh không biết tại sao Bạch An Tương lại biết mình bị bắt vào Cục Cảnh sát.

“Ra được là tốt rồi:’ Bạch An Tương lạnh lùng nói.

“Ấy… Trình Uyên và Tiêu Mục đều chẳng hiểu ra sao.

Bạch An Tương nói xong lập tức đi lên tầng.


Giữa trưa ngày hôm sau.

Bạch Vĩnh Minh nghênh ngang bước vào Cục Cảnh sát, bị một cảnh sát ngăn lại hỏi: “Anh tìm ai?” Bạch Vĩnh Minh nhìn quân hàm một gạch hai của đối phương, không kiềm được vênh mặt lên, lỗ mũi hướng.

lên trời nói: “Cậu đây tìm ai, anh còn chưa có tư cách được biết đâu.” Cảnh sát kia vẻ mặt vốn dĩ đang vui vẻ hòa nhã, nghe thấy Bạch Vĩnh Minh nói như vậy, lập tức nhíu mà “Uống nhiều quá à? Uống nhiều quá đến đây gây sự à, đây là Cục Cảnh sát đấy:’ Bạch Vĩnh Minh hừ một tiếng: “Nói nhảm, tôi muốn đến Cục Cảnh sát, tìm đội trưởng Cao của các anh, Cao Lượng.” Cảnh sát hơi ngẩn ra, sau đó cười với Bạch Vĩnh Minh: “Nói sớm chứ, đến đây nào, mời vào bên trong.” Bạch Vĩnh Minh nhìn thấy vẻ mặt thay đổi còn nhanh hơn lật sách của người đó, trong lòng không kiềm được.

sinh ra cảm giác kiêu ngạo, còn cho rằng cảnh sát này đang sợ hãi vì anh ta quen biết Cao Lượng.

“Nói thật cho anh biết, đội trưởng Cao của các anh cũng không dám dùng thái độ như vậy để nói chuyện với tôi đâu” Bạch Vĩnh Minh đi theo cảnh sát vào bên trong, càng kiêu ngạo vênh váo hơn nữa.

Nhưng mà vừa mới vào cửa đã bị một chiếc còng sáng loáng còng vào tay.

Bạch Vĩnh Minh kinh ngạc nói: “Mẹ nó chuyện gì xảy ra vậy?”. Cảnh sát cười nói: “Không dối gạt anh, vị đồng chí Cao.

Lượng của chúng tôi đã bị bắt lại vì nhận hối lộ lạm dụng chức quyền, chẳng qua anh ta sống chết không chịu khai nhận người đưa hối lộ là ai, nếu anh đã đến tìm anh †a, vậy… mời anh vào bên trong nhé, chúng ta trò chuyện một chút.” “..” Bạch Vĩnh Minh.

Hai ngày sau, Vương Tử Yên trong Tập đoàn Tuấn Phong hoàn toàn trợn tròn mắt.

Tiền của Tập đoàn Tuấn Phong dưới sự chỉ đạo sắp xếp của Trình Uyên, được ném ra ngoài thành từng bó từng bó thật lớn, hơn nữa không biết anh kéo được một người trẻ tuổi từ đâu đến, hai người cứ luôn ngấm ngầm ngồi trong phòng bàn bạc chuyện thu mua công xưởng nào đó, công ty nào đó, cửa hàng nào đó… với nhau.

‘Vấn đề là phần lớn trong số đó đều là những xí nghiệp đang suy sụp, hoặc là những xí nghiệp sắp phá sản.

Vương Tử Yên run rẩy trong lòng.


Cô ta cũng không dám hỏi, cũng không dám nói, vì cô ta biết rõ tên Trình Uyên phá của này chác chân sẽ không nghe lời mình, nhưng nếu cứ tiếp tục như vậy Tập đoàn Tuấn Phong sẽ bị anh đánh sập mất.

Trong thời gian hai ngày ngắn ngủi, một tỷ tám đã không cánh mà bay rồi.

Vương Tử Yên không ngồi yên được nữa, cô ta chạy vào.

buồng vệ sinh gọi điện thoại cho Lý Lan Oanh.

Nhận được điện thoại của Vương Tử Yến, Lý Lan Oanh ở thủ đô xa xôi cũng lo lắng.

Bà không dám nói chuyện này cho chồng mình là Trình Tuấn Phong, sợ ông thất vọng về Trình Uyên, từ đó hoàn toàn vứt bỏ Trình Uyên.

Nhưng mà cũng không thể cứ để mặc anh làm loạn như vậy được.

“Tử Yên, trước tiên cô đừng làm ầm lên, theo dõi giúp tôi, hễ Uyên Uyên có hành động gì, cô nhất định phải nói cho tôi biết đầu tiên, tôi sẽ nghĩ cách xử lý” Lý Lan Oanh dặn dò Vương Tử Yên.

Vương Tử Yên gật đầu đáp lại: “Được rồi” Vì vậy ngày hôm sau, Trình Uyên và Tiêu Mục đón tiếp.

một đối thủ cạnh tranh không biết từ đâu.

“Rất kỳ lạ, vốn dĩ đã bàn bạc xong hết rồi, hôm nay ký.


hợp đồng là có thể thu mua hoàn thành, nhưng chủ hàng của nhà kho số ba tỉnh thành kia lại giở trò” Tiêu Mục nhíu mày nói: “Dừng như có người đang đứng giữa cát đứt công việc của chúng ta.” Trình Uyên nghe được tin tức này cũng không khỏi hơi bối rối.

“Những sản phẩm bán ế này cũng có người tranh cướp với chúng ta sao? Hơn nữa lại còn tranh cướp với giá cao chứ?” “Ai biết được-‘ Tiêu Mục bất đắc dĩ nói.

Trình Uyên gật đầu, nói: “Biết rồi, thực ra trong tay chúng †a cũng đã có rất nhiều rồi, bọn họ cướp thì cứ để bọn họ cướp đi, chúng ta cũng biết đủ đi” Tiêu Mục thở dài: “Cũng chỉ đành vậy thôi.” Mà Vương Tử Yên bên cạnh cuối cùng cũng thở phào.

nhẹ nhõm, nghĩ thầm: Hai tên này cuối cùng cũng chuẩn bị dừng tay rồi, may quá, nếu không cứ tiếp tục như vật Tập đoàn Tuấn Phong sớm muộn gì cũng chỉ còn lại một cái vỏ không.

Tảng đá trong lòng cô ta cũng coi như đã đặt xuống được, nhìn hai tên kia dường như vì chưa tiêu hết tài sản mà có vẻ hơi ủ rũ. điều này khiến cô ta cực kỳ không thể hiểu nổi.

Thật ra ban đầu khi biết Trình Uyên chính là Chủ tịch của Tập đoàn Tuấn Phong, Tiêu Mục cũng rất kinh ngạc, quai hàm anh ta sắp rơi xuống đất đến nơi.

Sau đó Trình Uyên đã nói cho Tiêu Mục nghe về kế hoạch của mình.

Tiêu Mục không hổ là học sinh xuất sắc trong những học sinh xuất sác của khoa tài chính trước đây, Trình Uyên vừa mới nói mở đầu, anh ta đã hiểu rõ toàn bộ ý định của Trình Uyên, vì vậy hai người lập tức phối hợp.

với nhau.

Mà những công ty, công xưởng và các loại hàng hóa tích trữ ế ẩm được thu mua kia, hoàn toàn đều do một tay Tiêu Mục sắp xếp.

Nếu ở giữa đã bị người ta chặt đứt, hai người tính toán, cảm thấy cũng đã tàm tạm rồi, vì vậy quyết định đi ra ngoài ăn mừng.

Nhưng có thể vì để hoài niệm, bọn họ cố tình đến quán cơm nhỏ trước đây vẫn thường đến ở gần trường học.

Vừa mới ngồi xuống, Trình Uyên đã nhìn thấy một người quen qua cửa sổ.


Mấy người bước xuống từ xe Audi, trong đó còn có một người đang bị thương, dùng mảnh vải treo cánh tay lên.

“Từ Đầu Trọc?” Tiêu Mục cũng nhìn thấy, không kiềm được kinh hãi.

Trình Uyên cười: “Thật đúng là oan gia ngõ hẹp.” Nói xong anh đứng dậy bước ra ngoài, Tiêu Mục hoảng sợ hết hồn, vội vàng định ngăn cản Trình Uyên.

Phải biết, ngày đó phải có một người cao to mới có thể xử lý được Từ Đầu Trọc, mà anh ta nghe nói mấy ngày gần đây Từ Đầu Trọc vẫn luôn tìm kiếm người cao to kia.

Lại nói, Từ Đầu Trọc cũng là nhân vật có máu mặt ở thành phố Tân Dương, lần này chắc chắn không thể chịu thiệt không như thế được. Ngày đó khi ở Cửu Chân, anh †a cũng đã nói, nếu Bạch Long dám đụng vào anh ta, anh ta sẽ làm Bạch Long như thế nào, lại còn nói mình có đến hơn một trăm đàn em.

Khỏi nói, anh ta chắc chắn không từ bỏ ý đồ.

Bây giờ nếu Trình Uyên đến gần, chỉ có thể nói là đưa mặt ra cho người ta đánh thôi. Tiêu Mục sao có thể không gấp được, nắm chặt Trình Uyên nói: “Trình Uyên, chúng ta đừng đùa nữa được không? Loại dân liều mạng này, chúng ta vẫn không nên chọc vào thì tốt hơn.” “Anh không hiểu'” Trình Uyên cười với Tiêu Mục.

Từ Đầu Trọc bước xuống từ xe Audi, bên cạnh anh ta có mười mấy đàn em đi theo, đằng sau còn có mấy chiếc xe.

Sau khí trải qua chuyện của Bạch Long lần trước, anh ta sợ, bây giờ mỗi lần ra ngoài đều phải dẫn theo một đám người, hơn nữa quả thật cũng tìm người đi khắp nơi thăm dò tin tức của Bạch Long.

Vừa mới đi vào trung tâm mát xa, đã có người đột nhiên kêu †o sau lưng anh ta: “Từ Đầu Trọc”” Từ Đầu Trọc nhíu mày xoay người lại, sau đó nhìn thấy Trình Uyên.

“Mẹ kiếp, thật là đi mòn giày sắt không tìm được, đến khi tìm được chẳng mất công” Sau khi Từ Đầu Trọc nhìn thấy Trình Uyên, anh ta nở nụ cười.

“Đánh anh ta!” Anh ta không nói câu nào dư thừa, lập tức gọi đàn em ra tay.




Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui