Hồng Anh lúc này rất sợ Trình Uyên, bởi vì anh có thể giết cô bất cứ lúc nào.
Vì vậy, Hồng Anh cũng trả lời tất cả các câu hỏi của Trình Uyên.
Người đầu tiên trong ba người thiếp của ông ta là một người tiếp quản từng là thanh mai trúc mã, một người nữa là trong cục tình báo với dung mạo xinh đẹp , người còn lại là cô.
Tuy nhiên, đứa con trong bụng của cô ta là con của Phương Thanh yên, mà Phương Thanh Yến rất đặc biệt nên không sợ Chu Kiệt trả thù.
“Phương Thanh Yến là người của Phương gia bị lưu đày đến Tỉnh Giang Bắc.”
Khi nhắc đến Phương Thanh Yến, Hồng Anh dùng hai từ lưu đày.
Nhưng mà, Trình Uyên đối với hai chữ Phương gia ở kinh thành lại quan tâm hơn.
“Phương gia ở kinh thành rất nổi tiếng sao?” anh hỏi.
Nghe vậy, Hồng Anh lộ ra một chút kinh ngạc, “Ngươi … ngươi ngay cả Phương gia còn chưa có nghe nói qua sao?”
Trình Uyên gãi gãi sau gáy liếc mắt nhìn Bạch Long, lộ ra thật mất mặt.
Bạch Long khẽ vuốt cằm nói ” là một trong tứ đại gia tộc ở Bắc Kinh.”
“Gia tộc Trình gia là tứ đại gia tộc ở Kinh thành. Họ kiểm soát hơn một nửa tài chính của đất nước. Họ quyền lực đến mức những người bình thường như chúng tôi không thể tưởng tượng được”, Hồng Anh giải thích.
Dường như để lấy lòng Trình Uyên, cô ấy cố ý trước mặt những người bình thường này thêm cái chúng tôi vào.
“程?Trình? Trình Cẩm Đông?” Trình Uyên có chút kinh ngạc.
Hồng Anh ngạc nhiên, lần nữa kinh ngạc nói “ngươi biết Trình Cẩm Đông sao?”
“không sai, kinh thành Trình gia gia chủ đương thời chính là Trình Cẩm Đông, bề ngoài nhìn thì Trình gia nhưng thực ra là gia tộc yếu nhất trong tứ đại gia tộc, nhưng…”
“Nhưng sao?” Trình Uyên.
“Nhưng Trình gia lại có lai lịch sâu xa nhất.”
“Lai lịch?”
Hồng Anh gật đầu.
Về phần lai lịch là gì, Trình Uyên cũng không hỏi, đoán chừng Hồng Anh cũng nói tiếp được.
“Trở lại chủ đề chính, tôi rất muốn gặp thiếp của ông ta cục trưởng cục tình báo.” Trình Uyên sau một lúc trầm mặc rồi nói.
“vậy tôi sẽ sắp xếp.” Hồng Anh không dám từ chối.
Sau đó, Trình Uyên nhìn thấy trên bàn trà có một chiếc điện thoại di động có cái vỏ hình tai thỏ to, cầm lấy không cần suy nghĩ, bấm một dãy số.
Có một nguồn chấn động, Trần Đông lấy điện thoại di động ra liếc mắt một cái, không thể giải thích được.
Trình Uyên cúp điện thoại ném cho Hồng Anh nói: “sự tình hôm nay, ngươi tốt nhất nên để nó nằm sâu trong bụng, nếu không ngươi sẽ biết hậu quả.”
Hồng Anh vội vàng gật đầu lia lịa.
“Ngày mai ta muốn gặp thiếp của ông ấy,đến lúc đó ngươi cứ liên hệ vào số điện thoại này.” Trình Uyên nói.
Hồng Anh lần nữa lại gật đầu.
Trần Đông rất bất mãn “Sao lại lấy số điện thoại của tôi?”
“Số của ngươi, số đẹp,là điềm lành.” Trình Uyên nói qua loa.
“…” Trần Đông.
…
…
Rời khỏi khách sạn Kim Dương này, ngồi vào trong xe, tay Trình Uyên bắt đầu run lên.
Trần Đông nhìn thấy trong mắt, không khỏi thở dài “
Ngươi không có luyện võ, thật sự là đáng tiếc.”
“Ý ngươi là gì?”
” Người bình thường khi giết ngườ,i về sau, trong lòng sẽ cảm thấy run rẩy, thân thể cũng run lên. Loại chuyện này rốt cuộc không thể khống chế được, nhưng ngươi vậy mà sống tốt cho tới bây giờ.”
“Cái này nói rõ ra là gì?”
“ý chí cực hạn.” Trần Đông nói, “ý chí là đặc điểm cơ bản nhất của một chiến binh”.
“Ý của ngươi là khen ta thiên phú tốt?” Nghe vậy, Trình Uyên không khỏi có chút đắc chí.
“ý của hắn là nói ngươi vô dụng ấy.” Bạch Long chỉ điểm rõ ràng.
“…” Trình Uyên.
Thật vậy, nếu một người có thiên phú tập võ, mà đến lúc hai mươi sáu hai mươi bảy mới biết mình có loại thiên phú này,vậy đây không phải là vô dụng thì là gì?
“Người gầy gò trước đó, rất lợi hại phải không?”
Chuyển sang chủ đề khác để đánh trống lãng chuyện khó chịu trước đó, Trình Uyên hỏi Bạch Long.
Bạch Long gật đầu, “Tương tự như hai chúng tôi.”
Nghe xong lời này, Trình Uyên tràn đầy hối hận, vẻ mặt hối hận có chút méo mó.
“Fuck, nếu ngươi biết điều đó, lúc ấy nói cái gì cũng phải giết chết hắn đi chứ,” anh nói.
Đó là bởi vì trước khi nhìn thấy Bạch Long và Trần Đông đối mặt với người đàn ông gầy gò này,thì lộ ra vẻ mặt rất nghiêm túc, cho nên Trình Uyên mới đánh giá khả năng của hai người bọn hắn cộng lại không lợi hại hơn tên gầy kia.
Vì vậy, cho nên anh không còn cách nào khác là để hắn ta đi.
“chúng ta Ba người ra tay, hoan toàn có thể giết chết hắn,” Trình Uyên hối hận.
Trần Đông khinh thường liếc mắt nhìn Trình Uyên, rồi nói “Là hai người chúng ta, ngươi … Tham gia, thêm ngươi nữa chúng ta thua thì có.”
Có nghĩa, Trình Uyên là một gánh nặng.
Trình Uyên hung hăng trừng mắt nhìn Trần Đông, trong mắt như có thể phun ra lửa.
“Nhưng mà nói gì đi nữa, tên gầy kia giết người như thế nào?” Trình Uyên đột nhiên nhớ tới cảnh vệ sĩ bước vào cửa lúc trước, liền chết một cách khó hiểu.
Bạch Long nhàn nhạt đáp: ” trong miệng hắn giấu kim, kim bay vào huyệt đạo. vệ sĩ kia là bị trong miệng hắn phun ra kim châm, xuyên vào huyệt thái dương.”
…
…
Ô tô một đường lái về Tam Thạch Thôn.
Bây giờ, Bạch Long và Trần Đông đã trở lại, điều này làm cho Trình Uyên cả người an tâm.
Sau khi về đến nhà, đặc biệt làm một bữa ăn cơm, xem như coi là chúc mừng.
Cả nhà cùng nhau ngồi ăn cơm, dĩ nhiên mẹ Trình Uyên là người vui nhất, nhìn thấy con trai mình có hai người bạn vạm vỡ như vậy, trong lòng tất nhiên vui mừng không thôi.
Trong bữa ăn, mẹ anh liên tục nói: “Uyên Uyên, nếu như bên ngoài có đắc tội với người nào, các con đều là bằng hữu, thì nhớ cần phải giúp đỡ lẫn nhau nha”.
Bạch Long và Trần Đông dường như chưa từng trải qua loại chuyện này, nhất thời ngẩn ra.
Ăn được nửa bữa, mẹ Trình Uyên vỗ vỗ vào trán , “Ai gù, con xem trí nhớ của mẹ nè, kém chút nữa thì quên, mẹ còn đang nấu cháo nữa.”
Nói xong liền vội vàng đứng dậy đi vào bếp.
Lúc đầu mọi người đều không quan tâm, nhưng mẹ của Trình Uyên đi vào đó rất lâu không thấy quay lại, điều này khiến cho Bạch An Tương chợt phát giác.
“em đi giúp mẹ múc cháo ra.”
Cô cũng liền đứng dậy đi vào bếp.
Tuy nhiên, Bạch An Tương cũng đi một thời gian và cũng không thấy trở lại.
Điều này làm cho Trình Uyên đột nhiên cảm thấy không ổn.
Anh đứng dậy đi về phía phòng bếp, Bạch Long và Trần Đông nhìn nhau, cũng đứng dậy đi theo.
Tuy nhiên, vào thì bếp trống trơn, thậm chí còn không thấy nồi chứ đừng nói là cháo.
Khi cả ba còn đang phân vân thì nghe thấy tiếng động trong phòng khách.
Khi Trình Uyên đến phòng khách, anh sững sờ.
Liên thấy mẹ anh đang ngơ ngác nhìn cái nồi trên bàn, còn Bạch An Tương thì đứng bên cạnh.
“Làm gì vậy?” Trình Uyên hỏi.
Bạch An Tương nhìn thấy Trình Uyên, dường như không biết nên nói gì.
Mẹ anh một mặt kỳ lạ nói: “Mẹ nhớ rõ là mẹ đang nấu cháo mà”.
Trong cái nồi trên bàn có nửa nồi nước, trong nước có một con cá trắm cỏ đang bơi lội vui vẻ bên trong.
…
Ban đêm khi đi ngủ.
Bạch An Tương đang định thay đồ ngủ, thì Trình Uyên tự động xoay người lại.
Bạch An Tương cũng sững người một lúc, liền nhìn thấy khăn lạnh treo trên tay cầm tủ.
Cô cắn môi, im lặng một lúc rồi đi tới tủ lấy khăn lạnh ra.
Nhìn thấy cảnh này, Trình Uyên ngu người ra một hồi lâu.
Âm thanh Sột soạt sột soạt truyền đến, anh biết Bạch An Tương đang thay quần áo.
Trước kia, lúc này cho dù là ngực đau không chịu nổi, anh cũng sẽ không từ bỏ cơ hội tốt như vậy, nhưng mà lần này …
Anh không thể tìm thấy một chút nào gọi là “Nhã hứng”.
“Ngày mai đưa mẹ đến bệnh viện khám xem sao.”
Bạch An Tương nói.
“Ừm.” Trình Uyên im lặng rồi trả lời.
Sau đó, anh cảm thấy một cơ thể nóng bỏng, dính vào lưng mình.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...