Trình Cẩm Đông không nói gì, vừa mở cửa ra đã thấy Bạch An Tương đang bối rối.
Nên Ông biết cô thực sự đã nghe lén ở bên ngoài.
Gật đầu với Bạch An Tương, Trình Cẩm Đông đi qua cô.
Bạch An Tương do dự một chút, sau đó xoay người đuổi theo.
Đi tới đại sảnh, Trình Cẩm Đông nói: “dù con cái có khôn lớn đến đâu, đứng trước cha mẹ có thể nói những lời như vậy, nhưng làm cha mẹ lại thì không thể nào.”
“Tôi có hai đứa con trai, và hai đứa này tôi chưa làm tròn tốt của một người cha.”
“Giúp tôi chăm sóc hắn thật tốt.”
Bây giờ Bạch An Tương không có thể hiểu được những lời nói này,ngay cả Trình Uyên cũng không thể hiểu được.
Nhưng đối với Trình Cẩm Đông thì hai người đều là da là thịt, Trình Nặc lại trở thành như bây giờ. Từ một góc độ, ông cũng cảm thấy mình nợ Trình Nặc.
Và đồng thời ông cũng nợ Trình Uyên.
Ông sẽ không vì hai đứa con trai đánh nhau, liền đi trợ giúp một bên nào đó.cái này, làm một người cha không bao giờ có thể được làm điều đó.
Bạch An Tương yên lặng gật đầu, nhìn Trình Cẩm Đông bước đi.
Kz thật cô không cần trả lời, cũng không cần gật đầu, nhưng nhớ tới Trình Uyên đã từng là người chồng, cho dù sắp bị đánh chết cũng không nhượng bộ, trái tim cô trở nên mềm mại, Cô biết sở dĩ Trình Uyên cố chấp như vậy “không phải là vô lý”,mà tất cả chính là cô, vì cô đang ở phía sau anh.
Chắc chắn là có cảm động, nhưng cảm động không nhất thiết phải lấy thân báo đáp Nhưng ít nhất, một cánh cửa nhất định nào đó sẽ được mở ra.
Khi Trình Uyên khẽ cử động, đau đến nỗi nhếch cả miệng, Bạch An Tương cũng vội vàng luống cuống tay chân cầm khăn lau mồ hôi mặt cho anh.
Mặc dù Trình Uyên không hiểu vì sao, đau thì cứ lại phải lấy khăn lau, nhưng dù sao chỉ cần Bạch An Tương làm như vậy, cảm giác đau đớn trong anh cũng giảm bớt rất nhiều.
“Ngày mai anh khoan có trở về đã, mọi việc có thể trì hoãn một chút?” Bạch An Tương cố gắng phá rối sự chú ý của Trình Uyên.
Trình Uyên lắc đầu, đầu liên đau.
“Chỉ cần em ở bên cạnh chăm sóc anh, để anh nằm viện cả đời, anh cũng sẵn lòng.” Anh nói.
Bạch An Tương lườm anh một cái, “em đi lấy nước.”
…
Sau khi Bạch An Tương đi lấy nước, sắc mặt Trình Uyên cũng liền chìm xuống.
Anh đang nghĩ xem Trình Cẩm Đông là người như thế nào, người này lẽ ra là người thân nhất với anh, nhưng hiện tại trông ông ta có vẻ rất thần bí.
Sở dĩ ông ta xuất hiện ở vườn bách thú, Trình Uyên không nghĩ là trùng hợp, nhất định ông biết Trình Nặc muốn sát hại mình, nếu không ông sẽ không ra tay giết hại bọn đó.
Trình Uyên nghĩ, là ông bênh vực cho Trình Nặc sao?
Không chỉ có Trình Cẩm Đông trong mắt Trình Uyên rất bí ẩn, mà ngay cả Trình Nặc, người luôn muốn giết chính anh trai mình, trong mắt Trình Uyên cũng quá thần bí.
Anh muốn đánh trả, không ai muốn bị đánh mãi cả.
Nhưng vẫn chưa phải đến lúc, bởi vì trong lòng Trình Uyên cũng biết mình vẫn không thể nào so sánh được với Trình Nặc.
Anh phải có sức mạnh của riêng mình.
Lần đầu tiên, anh có cảm giác muốn có sức mạnh.
Bạch An Tương vừa đi ra ngoài, Bạch Long cùng Trần Đông đã tới.
Hai người tiến vào phòng bệnh không nói câu nào cả, liền đứng ở trước mặt Trình Uyên nhìn anh, không có một nét biểu cảm gì cả. group: Vasterel. Hãy tham gia group để sớm đọc những chap mói nhất.
“Hai vị đại ca, hai vị đến không hỏi một chút gì về chấn thương của tôi như thế nào sao, chấn thương có nặng lắm hay không, này nọ đi chứ?” Trình Uyên hận hai đuôi này, không có chút phép tắt gì cả.
“Đau ở đâu?” Bạch Long hỏi.
“Bị thương thế nào?” Trần Đông hỏi.
“Fucking men!” Trình Uyên.
Lúc này, Trình Uyên, đột nhiên nhớ tới một câu đừng bao giờ thuyết phục người khác, bởi vì không ai muốn mình bị thuyết phục.
Đây là cách để hòa đồng với mọi người.
Nhưng lúc này anh ấy cảm thấy những lời nói đó nên thay đổi, đừng bao giờ cố gắng thay đổi người khác, vì không ai muốn bị người khác thay đổi .
Nếu không thể thay đổi được người khác, vậy thì hãy cố gắng thích nghi thôi.
anh không thể thay đổi được cảm xúc hai cái đuôi Bạch Long và Trần Đông này, nên anh đành phải cố gắng thích ứng với cảm giác này.
đành phải Nhắm mắt giả vờ làm ngơ thồi biết sao giờ.
Nhưng lúc này, Bạch Long đột nhiên nói: “Ở nhà đã xảy ra chuyện.”
Anh mở to mắt và hỏi ” Đã xảy ra chuyện gì?”
Bạch Long nói “Lý Tịnh Trúc gọi điện cho tôi nói điện thoại của ngươi sao lại tắt máy. Thời Dương, Vương Hinh Duyệt, Mục Tư Nhã và những người khác đang gặp nguy hiểm.”
Điện thoại di động của Trình Uyên bị rơi khi anh ở núi khỉ, vì vậy …
Nghe được tin tức, Trình Uyên muốn ngồi dậy, nhưng đột nhiên đau nhức, nên lại nằm xuống.
“Chúng ta quay về đi.” Trần Đông nói.
Trình Uyên suy nghĩ một chút rồi nói: “Các anh trở về trước đi.”
“vậy ở đây?” Trần Đông nhíu mày.
“Hiện tại ở đây sẽ không có chuyện gì.” Trình Uyên tự tin nói.
Bạch Long và Trần Đông nhìn nhau, lộ ra vẻ nghi hoặc.
Nhìn thấy biểu hiện của bọn họ, Trình Uyên giải thích nói: “Trình Cẩm Đông đã đến.”
Khi những người đàn ông cầm gậy bóng chày đánh anh, cuối cùng bọn hắn nói rất mơ hồ, cho thấy bọn hắn không muốn để lộ ra Trình Nặc.
Điều đó cũng cho thấy, Trình Nặc không muốn người khác biết, chính hắn là người phái người tới cảnh cáoTrình Uyên.
Không phải là hắn thì còn có thể là ai?
Bởi vì Trình Cẩm Đông đều đã xuất hiện, tương đương gián tiếp nhắc nhở Trình Nặc, cho nên Trình Nặc sẽ không có hành động gì nữa, ít nhất cũng không phải trong thời gian này.
“Lái xe trở về đi, đi liền đi.” Trình Uyên nói.
Hai người gật đầu, xoay người rời khỏi phòng bệnh.
Đồng thời, tại một biệt thự ở kinh thành.
“Cạch!”
“soạt soạt!”
Trình Nặc như phát điên, ngồi trên xe lăn đi loanh quanh trong phòng.
“Thằng khốn!”
“Tại sao phải bảo vệ hắn!”
“đồ Chết tiệt!”
“đáng chết! Các ngươi đều đáng chết!”
Trong phòng, một quản gia trung niên đeo kính đứng bình tĩnh nhìn Trình Nặc điên cuồng.
Và không xa anh ta lắm, có một người đàn ông đang quz, và người đàn ông đó là một trong những người đàn ông cầm gậy bóng chày đã trốn thoát khỏi nhà voi trước đó.
Lúc này hắn không dám ngẩng đầu nhìn lên, Trình Nặc quăn xuống một vật gì đó, cả người rùng mình một cái, mồ hôi lạnh trên trán không ngừng chảy xuống đất, từ chấm thành từng mảng.
Một hồi lâu.
Trình Nặc mới ngừng trút giận, khuôn mặt gớm ghiếc đột nhiên trở lại bình thường, thậm chí còn lộ ra vẻ mặt tiều tụy.
Nếu không phải bộ ngực nhấp nhô dữ dội của hắn, khó có thể tưởng tượng hắn giống như một con sói.
“cha ngài gọi điện thoại đến, tôi nói ngài đã ngủ.”
Sau khi hắn bình thường trở lại, quản gia trung niên nhẹ giọng nói.
Nghe vậy, Trình Nặc nhắm mắt lại.
“Hắn là gọi tới muốn hỏi tội sao?”
Quản gia trung niên suy nghĩ một chút nói: “Có thể, sẽ nhắc nhở ngài một tiếng.”
“Cho nên, ta cần cho hắn một lời giải thích?” Trình Nặc mở mắt ra một tia giễu cợt.
Quản gia trung niên gật đầu, “Xem ra, ắt không thể thiếu.”
“giải thích đi.”
Nói xong, Trình Nặc điều khiển xe lăn rời đi nơi hỗn độn này.
Trong phòng khách chỉ còn lại người quản gia trung niên và người đàn ông cầm gậy bóng chày.
Quản gia trung niên lấy điện thoại di động ra, gọi một tiếng, “Cử vài người lên thu dọn. Nhanh chân lên.”
Sau khi đặt điện thoại xuống, hắn thở dài nói với người cầm gậy bóng chày vẫn đang quz trên mặt đất, “ngươi cũng nghe nói qua rồi, Thiếu chủ cần cho phụ thân ngài ấy một lời giải thích.”
Người cầm gậy bóng chày vội vàng gật đầu, “đã nghe, đã nghe, Chung quản gia, cần tôi làm thế nào, ngài cứ việc giao phó.”
Người quản gia trung niên mỉm cười.
“Cần mượn cái đầu của ngươi , để giải thích cho phụ thân ngài ấy.”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...