“Ở giai đoạn này,mọi thứ vẫn chưa có gì đi xa hơn, tại sao hắn lại làm điều này?”
Tại phòng bệnh Mục Tư Nhã rót một ly nước cho Lý Túc, nhận lấy ly nước xong nói lời cảm tạ, Lý Túc thở dài nói: “hoàn toàn bất lực không còn biện pháp nào cứu vãn, tôi thật không hiểu nổi hắn tại sao lại làm như vậy!”
Bạch An Tương nghe Lý Túc nói xong có chút hối hận, đau lòng, tựa như rất quan tâm đến Trình Uyên, vì vậy tò mò hỏi “anh với hắn quen biết nhau sao?”
Nghe vậy Lý Túc giật mình, suy nghĩ một hồi mới nói: “sao lại không, chúng tôi là bằng hữu.”
bằng hữu?
Bạch An Tương chưa từng nghe nói qua, Trình Uyên có bằng hữu làm cảnh sát.
“vậy bây giờ có nghiêm trọng không?” Vương Hinh Duyệt căng thẳng hỏi.
Lý Túc gật đầu “Rất nghiêm túc.” (Còn gì nữa đâu mà khóc với sầu ) …
Lý Túc đến lần này chủ yếu là xem Trình Uyên có trở lại bệnh viện không, hiển nhiên không có, cho nên hắn cũng không có ý định ở lại lâu nữa.
“Tôi đi trước, nếu cô liên hệ được với Trình Uyên, thì bảo anh ấy liên hệ với tôi.”
Mấy người đồng ý, Mục Tư Nhã nói “để tôi tiễn anh.”
Lý Túc không quan tâm nên để Mục Tư Nhã tiễn.
Sau khi Lý Túc rời đi, Bạch An Tương tò mò nhìn Vương Hinh Duyệt, trong mắt tràn đầy nghi hoặc.
Lý Tố Trân là nhận biết được Vương Hinh Duyệt “
Vương trợ lý, sao cô lại tới chỗ này?”
Vương Hinh Duyệt nhìn Bạch An Tương, cắn môi.
“Dì à, Tập đoàn bây giờ không có người đứng đầu, mấy tin đồn bắt đầu lan ra, nội bộ rối loạn, có một số việc cần một người đứng ra làm chủ.” Vương Hinh Duyệt trầm tư một chút tồi nói tiếp, “Tôi nghĩ, vì anh ấy không có ở đây nên người phụ trách đứng ra làm chủ phải là An Tương. “
“Hả?” Lý Tố Trân cảm thấy có chút không phản ứng kịp.
“Xảy ra chuyện xảy ra chuyện. . . !” Lúc này, đột nhiên có tiếng động từ dưới lầu truyền đến.
…
Tiện thể, Mục Tư Nhã tiễn Lý Túc đi tới chỗ đỗ xe, Lý Túc vừa định mở cửa thì đột nhiên nhìn thấy một vật gì đó từ trên trời rơi xuống.
Còn chưa kịp nhìn rõ thứ gì rơi xuống, hắn mới nhận ra thứ đó là rơi xuống ngay Mục Tư Nhã.
Theo bản năng, Lý Túc chồm người về phía Mục Tư Nhã trước mặt, hai người mũi chạm mũi môi kề môi.
Mục Tư Nhã bị hành động này làm cho sửng sốt, hai mắt trợn tròn.
Cô có thể cảm nhận được luồng không khí anh thở ra.
Trong một khoảnh khắc ngắn ngủi, vô số câu hỏi và suy nghĩ vụt qua trong đầu cô.
Anh ấy muốn làm gì?
Anh muốn hôn mình?
Anh ta là cảnh sát, tôi có nên đánh lại anh ta không?
Đánh anh ta có bị coi là hành hung cảnh sát không?
Sức hấp dẫn của tôi lớn đến vậy sao?
…
Những suy nghĩ lộn xộn này vừa mới phát sinh, liền bị Lý Túc phá rối.
“Hãy cẩn thận!”
Lý Túc hét lên một tiếng, sau đó ôm Mục Tư Nhã, thân hình hơi vặn cong một chút.
“Bùm!” Có một âm thanh giòn giã.
Một cái bình hoa nháy mắt vỡ vụn, nước bên trong cũng ào ra như thác đổ, nước rơi xuống ngay mặt Mục Tư Nhã lạnh cóng.
May mắn thay, đó không phải là chiếc bình rơi vào mặt.
Chiếc bình rơi trên đầu Lý Túc, máu liền chảy ra.
Lý Túc liếc mắt, liền ngã xuống đất.
Mục Tư Nhã sững sờ, chưa kịp nhớ lại sự dịu dàng chết tiệt kia, cô đã bị một bình hoa làm vỡ tan tành bởi một giấc mộng phù phiếm này.
“Này, cảnh sát Lý!” Cô lao vào người anh ta và hét lên.
…
…
Ngay sau đó, tin tức về việc Trình Uyên vượt ngục lan truyền trong một phạm vi nhỏ.
Đặc biệt là Tống An, hắn ngay lập tức liền được thông báo.
Sau khi biết được Trình Uyên vượt ngục, Tống An bật cười “haha”, trong lòng mừng rỡ.
vượt ngục?
Vượt ngục là tội danh gì, không cần biết Trình Uyên phạm tội lúc trước nặng hay nhẹ, hiện tại cũng không quan trọng, bởi vì một khi vượt ngục, tội đấy rất nghiêm trọng.
Trình Uyên tuy rằng không có bị tống vào ngục, nhưng là tạm thời bị nhốt ở trong ngục tù,nhưng bản chất vẫn là tù.
“Trình Uyên, đây là ngươi tự tìm con đường chết.” Hắn cười chế nhạo. “Ngươi dám để cho Trung Thượng chúng ta phá sản ở đất Tân Dương này, vậy ta liền để cho tập đoàn của ngươi sụp đổ, đồng thời, ta cũng phải để cho ngươi thân bại danh liệt! “
“Chủ tịch!”
Thư ký Tống An đẩy vào, nói với Tống An, “Nghe nói tập đoàn Thẩm thị đang chuẩn bị thâu tóm Cẩm Đông.”
“Cái gì?” Tống An bất giác nhíu mày.
Tập đoàn Thẩm thị là doanh nghiệp trực thuộc vốn của Thẩm gia và được quản lý bởi Thẩm Hoa, con trai cả của Thẩm gia.
Nếu nói về thực lực của Thẩm gia, thì Tập Đoàn Trung Thượng căn bản không cùng đẳng cấp.
Nghe được tin tức này, Tống An đột nhiên có chút không đành lòng.
“Tập đoàn Thẩm thị chiếm được Cẩm Đông vào lúc này, là muốn bảo vệ Cẩm Đông, hay là muốn đem Cẩm Đông làm của riêng?”
Dù thế nào đi nữa, chỉ cần Thẩm gia thua mua Cẩm Đông, những cái kia mình sẽ giúp đỡ chỉnh lý lại Cẩm Đông “Lão bằng hữu” một chút khẳng định không dám tiếp tục nhằm vào Cẩm Đông.
Hắn không khỏi có chút sầu muộn, nhưng Tống An đã sớm đưa ra một cái quyết định.
“Từ trên tỉnh tìm mấy người tới.” Tống An híp mắt nói với thư ký, “Tôi muốn thấy tin tức Trình Uyên sợ tội nên đã vượt ngục.”
Thư ký hiểu ngay.
…
Đúng lúc mọi người đang bày tỏ sự khó hiểu trước việc Trình Uyên thoát khỏi nhà tù.
Trình Uyên xuất hiện ở một nơi mà không ai ngờ tới.
Bên trong phòng làm việc của chủ tịch tập đoàn Lương Tâm.
Chủ tịch thực sự của tập đoàn Tiểu Lâm là Bạch Thiếu Lâm, nhưng Bạch Thiếu Lâm rất ít khi đến Tập đoàn, ông kiểm soát thông tin tập đoàn thông qua điều khiển từ xa bằng video, vì vậy văn phòng của ông thường chỉ là nơi tượng trưng.
Giờ phút này, Trình Uyên đang nằm trên sô pha trong phòng làm việc của chủ tịch tập đoàn Lương Tâm.
Anh lộ ra vẻ rất yếu ớt.
Anh biết chất độc trong người không thể kéo dài được nữa, nãy giờ anh đứng còn không vững, nếu kéo dài thêm mấy ngày nữa, e rằng anh sẽ chết thật.
Vì vậy, bây giờ anh muốn tìm ra kẻ hạ độc.
Thời Dương trở thành nhân viên của tập đoàn Lương Tâm, nói với Trình Uyên, “Trợ lý Vương mời chị dâu đến Cẩm Đông chủ trì đại cục rồi.”
Nghe được tin tức, Trình Uyên không khỏi cười khổ. “
Lúc đầu ta còn muốn giấu lâu một chút “
Sau đó anh hỏi ” Bên kia đều an bài tốt chưa?”
Thời Dương gật đầu, “Bạch Long hiện tại đã chết.”
“Vậy thì để hắn chết.” Trình Uyên nhẹ giọng nói.
” Ừm.”
Sau khi Thời Dương đi ra ngoài, Trình Uyên nằm trên sô pha, nhìn bầu trời ở ngoài cửa sổ, suy nghĩ như muốn bay ra ngoài thật xa.
còn nhớ anh đã từng giả làm nhân viên ở đây để truy tìm chủ tịch thật sự của tập đoàn Lương Tâm, lúc đó anh có ấn tượng với một cô gái tên là Tôn Phỉ Phỉ.
anh không biết cô ấy có còn ở trong tập đoàn Lương Tâm hay không nữa.
Anh lại nghĩ đến Bạch An Tương, nếu thất bại lần này, anh sẽ không bao giờ gặp lại Bạch An Tương nữa.
Còn có mẹ anh nữa,và không biết bây giờ mặt mũi thân hình của cha anh hiện tại thế nào, nếu không phải thành bộ dạng như bây giờ, anh rất muốn về nhà để xem mặt một chút.
Đêm đã xuống.
Bạch Long lái chiếc Audi của Trình Uyên, ra khỏi bệnh viện và lái xe về thành phố …
Anh đến nhà Trình Uyên ở Vịnh Ánh Trăng.
“Bùm!” Có một tiếng động lớn, và sau đó ngọn lửa bùng lên bầu trời.
Ngày hôm sau, Trình Uyên xem tin tức tối hôm qua ở nhà anh qua điện thoại di động.
“Chủ tịch Tập Đoàn Cẩm Đông, chủ tịch Cẩm Đông, đã trốn thoát khỏi nhà tù, và kẻ thù của anh ta tìm cách đến trả thù. Sau vụ nổ, xác nhận ban đầu là vệ sĩ của Cẩm Đông đã chết ở Vịnh Ánh Trăng”.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...