Đỉnh Cao Phú Quý


“Một tỷ?”

“Wow! Tuấn Phong đúng là Tuấn Phong, ra tay hào phóng khiếp!”

“Thế này còn ai dám đấu nữa?”

Trong thành phố hạng bốn năm như thành phố Tân Dương này, một doanh nghiệp có thể tuỳ tiện lấy ra một tỷ vốn lưu động thật sự không nhiều lắm.

Đương nhiên dự án khai phá thế này cũng không cần mình ra tiền, bình thường đều là ngân hàng cho vay, nhưng vấn đề là những doanh nghiệp có tư chất như thế cũng rất ít, dù có thể vay được nhiều tiền như thế, có thể chống đố được cũng không nhiều.

Mọi người nghĩ Tuấn Phong đã quyết nhất định phải lấy được hạng mục khu vui chơi ngoại ô phía Đông rồi, có lẽ sẽ không ai dám ra giá nữa đâu.

Nhưng lúc tiếng bàn tán của mọi người vẫn chưa kết thúc…

“Một tỷ mười triệu!” Long Thầm Khang đột nhiên giơ bảng.

Nghe thấy tiếng đấu giá, lần đầu tiên ánh mắt của tất cả mọi người tập trung lên người Long Thầm Khang.

“Đây là ai thế?”

“Trông hơi lạ mặt?”

“Chẳng lẽ là đại diện của doanh nghiệp lớn nào đó?”

Vì Long Thầm Khang ở nước ngoài đã lâu, rất ít người quen anh ta.

Nghe thấy giá của Long Thầm Khang, sắc mặt Trình Uyên càng u ám hơn.

Anh biết chắc chắn Long Thầm Khang không có nhiều tiền như thế, đống tiền này chắc chắn đến từ sáu doanh nghiệp trong tay anh ta, đến lúc đó anh ta sẽ tập hợp vốn của sáu doanh nghiệp này.


Cộng vốn của sáu doanh nghiệp lại với nhau chắc chắn nhiều hơn Tuấn Phong.

Nếu còn tiếp tục đấu như vậy, Trình Uyên thật sự không phải đối thủ của Long Thầm Khang.

Vương Tử Yên cũng nhìn ra điểm này, nhỏ giọng nói với Trình Uyên: “Chủ tịch, dự toán của chúng ta là một tỷ, nếu cao hơn..”

“Một tỷ mốt!” Không đợi Vương Tử Yên nói hết, Trình Uyên đã trực tiếp ra giá.

Vương Tử Yên lập tức trợn to mắt, bối rối nhìn Trình Uyên.

Kim Kiệt cũng không khỏi can ngăn: không có lời đâu”

hủ tịch, e rằng Trình Uyên im lặng không nói gì, sắc mặt xanh mét nhìn Long Thầm Khang.

Lúc này Long Thầm Khang cũng đưa mắt nhìn sang anh, hai ánh mắt lại va chạm nhau.

Long Thầm Khang đột nhiên có dự cảm xấu, anh ta cảm thấy chỉ cần mình nói chuyện với Trình Uyên nữa, dù là nói gì, Trình Uyên cũng sẽ trả lời một câu “tên ngốc!”.

Bị người ta mắng là tên ngốc cũng không phải chuyện vui vẻ gì, cho nên lần này Long Thầm Khang quyết định không nói lời nào, còn nhất định phải nhanh chóng quay đầu đi, nếu không…

“Tên ngốc!” Trình Uyên không cho Long Thầm Khang có cơ hội dời mắt đi, trực tiếp dùng khẩu hình thăm hỏi anh †a.

Long Thầm Khang tức giận đến mức nhe răng trợn mắt.

MC trên bục bán đấu giá vô cùng vui vẻ.

Thật ra giống với dự toán của Tuấn Phong, giá bán ra theo mong muốn cũng là một tỷ, phần vượt qua đương nhiên sẽ có hoa hồng của MC.

“Wow! Cậu trai trẻ đầy hứa hẹn này bỏ ra một tỷ mốt, thật sự khiến người ta phải giật mình, vừa đẹp trai lại vừa có tiền, chắc chắn có không ít cô gái thích cậu đúng không…”


Trong lời khen tặng còn mang theo ý dẫn dắt, khiến người ta nghe xong sẽ có cảm giác bị nói khích.

Mà vì trò cười khi nãy, mọi người đều biết Trình Uyên là Chủ tịch của Tuấn Phong, MC không thể nào không biết được, hắn cố ý không nhắc tới hai chữ Tuấn Phong là vì sợ mình nhắc tới, ông chủ các doanh nghiệp khác sẽ sợ Tuấn Phong mà không dám ra giá.

Nhưng dường như nỗi lo của hắn có hơi dư thừa rồi.

Vì từ đầu đã chỉ có hai người cạnh tranh với nhau, Vương Quân kia cũng chỉ là làm nền mà thôi.

“Một tỷ một trăm mười triệu!” Long Thầm Khang lại giơ bảng.

Trình Uyên nhắm mắt lại, thở mạnh một hơi: “Một tỷ rưỡi!”

Kim Kiệt hoảng sợ: “Chủ tịch, không thể lên giá nữa”

“Đúng vậy Chủ tịch, nếu còn đấu tiếp, dù có lấy được cũng chỉ có lỗ chứ không có lời”

Trình Uyên im lặng.

Loại mua bán chỉ có lỗ mà không có lời thì ai làm?

Đa số những người ở đây đều là ông chủ, khoản tiền này ai cũng biết tính, trong lòng cũng hiểu rõ lợi ích thực tế của mảnh đất kia.

Cho nên bọn họ cũng đều cảm thấy ngoài Tuấn Phong có thể lo được ra, chắc hẳn những người khác đều không theo nổi nữa.

Nhưng thực tế đây chỉ là chuyện lo được ư?

Thật ra Vương Tử Yên cũng hiểu Trình Uyên đang muốn thay đổi ván cờ.


Một khi để mảnh đất rơi vào tay Long Thầm Khang, Vịnh Ánh Trăng sẽ rơi vào vũng bùn bị vây kín bốn bề, bất động sản kia của Tuấn Phong sẽ hoàn toàn bị đạp đổ.

Anh không thể để chuyện như vậy xảy ra được, thay vì nói là bỏ tiền ra tranh giành, nên nói là lỗ tiền để bảo vệ doanh nghiệp thì hơn.

Bị ép đến hết cách.

“Một tỷ năm trăm mười triệu!” Quả nhiên Long Thầm Khang lại giơ bảng.

Lúc này, mọi người đều cực kỳ hoảng sợ.

Không ngờ người xa lạ này lại mạnh đến thế, lại dám trực tiếp đấu với Tuấn Phong.

Sắc mặt Trình Uyên càng khó coi hơn, anh lại quay đầu nhìn về phía Long Thầm Khang.

Lúc này, Long Thầm Khang gọi một nhân viên phục vụ Tới.

Trong buổi đấu giá luôn có rất nhiều nhân viên chuẩn bị phục vụ các ông chủ lớn, bưng trà rót nước vân vân.

Anh ta nói gì đó với nhân viên phục vụ, sau đó nhân viên kia bước tới sau lưng Trình Uyên, cúi người nói nhỏ bên tai anh: “Chào Chủ tịch Trình, khi nãy anh kia bảo tôi chuyển lời với anh, nếu anh không theo, anh ta sẽ tặng anh một món quà nhỏ”

“Món quà gì?” Trình Uyên hỏi.

“Thuốc giải.”

Thuốc giải?

Nghe vậy, Trình Uyên thoáng chấn động.

Lúc trước Long Thầm Khang khiến Thời Sắc uống rượu độc, trúng phải kịch độc, Lý Nam Địch cũng chỉ tạm thời giảm bớt được độc tính thôi, muốn giải độc còn cần một phương pháp đặc biệt khác nữa.

Đương nhiên Long Thầm Khang cũng không cảm thấy Lý Nam Địch sẽ có thể giải độc cho cậu ta, nên mới lấy thuốc giải ra bàn điều kiện với Trình Uyên.

Nhớ tới những lời Thời Sách nói với Long Thầm Khang lúc trước.


Cậu ta nói Trình Uyên coi mình như một con người, còn Long Thầm Khang chỉ muốn dùng thuốc độc khống chế mình, vẫn như cũ khiến cậu ta làm một con chó thôi.

Lúc đó Thời Sách thẳng lưng nói với Long Thầm Khang bằng thái độ kiên quyết là thà rằng lựa chọn cái chết cũng sẽ không phản bội lại Trình Uyên.

Long Thầm Khang vô cùng tức giận.

Anh ta cảm thấy lần đầu tiên đạo lý dùng người của mình bị khiêu khích.

Cho nên hôm nay anh ta lấy thuốc giải ra uy hiếp Trình Uyên, muốn chứng minh rằng Thời Sách đã sai.

Dù cậu ta có trung thành bao nhiêu, dưới sự so sánh của tiền bạc và sự nghiệp, Trình Uyên vẫn sẽ chọn sự nghiệp của mình.

Thật ra đây là một đáp án rất rõ ràng, so với sống chết của Tập đoàn Tuấn Phong, một cái mạng nhỏ của Thời Sách đã là gì chứ?

“Cậu tự cho rằng mình rất thanh cao, rất có nghĩa khí, nhưng theo tôi thấy đó là ngây thơ, là ngu ngốc!”

“Không phải cậu cảm thấy Trình Uyên sẽ xem mình như một con người sao?”

“Được thôi, tôi sẽ khiến cậu tận mắt nhìn thấy Trình Uyên vứt bỏ mình thế nào.”

“Suy cho cùng, cậu cũng chỉ là một tên móc túi mà thôi”

Quá trình này, Long Thầm Khang gọi video, mà đầu bên kia cuộc gọi chính là Thời Sách, anh ta muốn Thời Sách phải hận vì sự lựa chọn của mình, cũng muốn cậu ta biết thật ra thế giới này rất hiện thực, rất tàn khốc, lời của anh ta không thể bị nghi ngờ được.

Thật ra việc có thể giành được nhân tài là Thời Sách hay không, Long Thâm Khang cũng không còn thấy quan trọng nữa.

Thời Sách trong cuộc gọi video cau mày nhìn vào điện thoại.

Thật ra cậu ta cũng có thể đoán được Trình Uyên sẽ lựa chọn Tuấn Phong.

Lý Nam Địch nói có thể giải độc cho cậu ta nhưng chỉ nói là có khả năng lớn, chứ không phải hoàn toàn. Cho nên có lẽ Trình Uyên sẽ không vì mình mà ngừng giơ bảng theo lời của Long Thầm Khang.




Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui