Đỉnh Cao Phú Quý


Bên này, Bạch An Tương vừa đi vào toà nhà làm việc của Bất động sản Vịnh Ánh Trăng thì đã có một nữ tiếp tân xinh đẹp hỏi: “Cô là cô Bạch An Tương sao?” Bạch An Tương vội vàng gật đầu.

“Mời đi theo tôi.” Nữ tiếp tân dẫn cô đi thẳng vào phòng làm việc của Tổng giám đốc.

Tổng giám đốc là một người đàn ông năm mươi mấy.

tuổi, người hơi béo.

Nhìn thấy Bạch An Tương, ông ta vội vàng đứng lên khỏi ghế ông chủ, sau đó đưa một bản hợp đồng cho Bạch An Tương: “Cô Bạch, cô xem thử có vấn đề gì không, nếu không thì có thể trực tiếp ký tên” “Tám mươi triệu…” Bạch An Tương chả hiểu gì nhận lấy hợp đồng, sau đó mới phát hiện đây lại là hợp đồng chú trọng đầu tư của Vịnh Ánh Trăng với Tập đoàn Trái cây Bạch Thị, hơn nữa vốn đầu tư còn lên đến tám mươi triệu.

Mặc dù Tập đoàn Trái cây Bạch Thị có chút sản nghiệp, nhưng cũng không thể nào đưa ra tám mươi triệu tiền mặt trong một lần được, đó cũng là lý do vì sao cần tìm nhà đầu tư hạng mục mới. Lúc đầu theo dự định chỉ cần đầu tư năm mươi triệu là được, nhưng Vịnh Ánh Trăng lại không nói gì cả đã trực tiếp đầu tư tám mươi triệu.

Bạch An Tương hoàn toàn không thể tin được, lúc ra khỏi Vịnh Ánh Trăng giống như còn đang trong cơn mơ.

Tôi là ai? Tôi đang ở đâu? Tôi muốn làm gì? Dường như đây chính là tâm trạng của cô bây giờ.

Bạch An Tương không vội trở về báo cáo kết quả công việc mà đi đến bệnh viện số một của thành phố Tân Dương.

Là Trình Uyên bảo cô cố giành được suất hợp tác với Tập đoàn Tuấn Phong, mà Vịnh Ánh Trăng lại là công ty dưới trướng Tập đoàn Tuấn Phong, dường như trong chuyện này có một mối liên hệ kỳ lạ.


Cô muốn hỏi rõ ràng.

Nhưng khi cô đẩy cửa ra thì thấy Trình Uyên đang chăm chú bóp chân cho mẹ anh, hình ảnh kia đã mất đi trong cuộc sống của cô từ lâu lắm rồi.

Cô nuốt lời chất vấn xuống.

Mẹ của Trình Uyên nhìn thấy Bạch An Tương đến thì cực kỳ kích động, bà nhiệt tình kêu con dâu ngồi xuống nghỉ ngơi.

Lúc trở về, Bạch An Tương lại ngồi ghế sau của Trình Uyên.

“Xin lỗi” Cô nói.

“Hả?” “Trước đây em đã không quan tâm đến mẹ” Cô yếu ớt nói.

Trình Uyên thấy ấm áp trong lòng, đây là lần đầu tiên Bạch An Tương gọi mẹ anh là mẹ.

“À đúng rồi, hôm nay em đến Vịnh Ánh Trăng bàn chuyện đầu tư, còn thành công nữa” Bạch An Tương đột nhiên nói.


Trình Uyên cũng không thấy gạc nhiên vì lời lẽ vui mừng của cô, bởi anh biết chắc chắn cô sẽ hỏi.

“Anh có một bạn học ở Tập đoàn Tuấn Phong” Anh cười nói.

Bạch An Tương à một tiếng, tuy trong lòng còn ngờ vực nhưng cũng không hỏi nhiều nữa.

Ngày hôm sau, trong phòng làm việc của Tập đoàn Trái cây Bạch Thị.

Mọi người đều mang sắc mặt nặng nề, dường như tiến triển của chuyện đầu tư cũng không thuận lợi lám.

Vẻ mặt của Bạch Vĩnh Minh cũng rất lạnh lẽo.

Anh ta vốn cho rằng đến tìm Tập đoàn Long Đằng giúp đỡ rất dễ dàng, nhưng sau khi hẹn Long Thầm Vũ đến khách sạn cao cấp nhất của thành phố Tân Dương, tình huống lại vượt ngoài dự đoán của anh ta.

Lúc đầu Long Thầm Vũ rất nhiệt tình với anh ta, dù nói đến chuyện đầu tư, Long Thầm Vũ cũng liên tục đồng ý.

Nhưng ai ngờ Bạch Vĩnh Minh lại quá vui vẻ nói ra chuyện mình đổi mục tiêu tìm đầu tư với Bạch An Tương.


Long Thầm Vũ vừa nghe thấy vốn nên là Bạch An Tương đến tìm mình bàn chuyện đầu tư lại bị thằng ranh này.

làm rối lên lập tức thay đổi sác mặt, tím mặt nói với Bạch Vĩnh Minh: “Muốn Long Đằng chúng tôi bỏ vốn cũng được, anh kêu Bạch An Tương đến bàn với tôi, anh là cái thá gì chứ?” Cho nên, hôm nay lúc Bạch An Tương đi vào phòng họp, ánh mắt Bạch Vĩnh Minh nhìn cô như sắp có thể phun ra lửa vậy.

“Gặp phải vấn đề khó, mọi người đều mặt cau mày có, chỉ có Bạch An Tương cô ung dung nhỉ” Bạch Vĩnh Minh lạnh lùng châm chọc Bạch An Tương: “Đúng là thứ không tim không phổi.” Lời anh ta nói rất nặng nề, nặng nề đến mọi người đều nhìn chằm chằm vào anh ta.

Nhưng lời nói của anh ta ý là lo láng vì Bạch Thị, cho nên †uy ông cụ cảm thấy nói nặng lời, nhưng cũng không lên tiếng.

Ông cụ không lên tiếng, những người khác tuỳ mặt gửi lời, cũng đều đưa mắt nhìn về phía Bạch An Tương.

“Có vài người không lo liệu việc nhà không biết củi gạo đất, chẳng trách cô ta chỉ có thể làm một nhân viên nhỏ” “Tôi thấy cô ta là bất mãn với nhà họ Bạch chúng ta đấy” Bạch An Tương dường như đã sớm quen với những lời không mặn không nhạt của mọi người, cô bình tĩnh nói với ông cụ: “Ông nội, Tổng giám đốc Trương Tuần của Bất động sản Vịnh Ánh Trăng đồng ý hạng mục đầu tư của chúng ta, quyết định chú trọng đầu tư cho Tập đoàn Trái cây Bạch Thị tám mươi triệu.” “Phụt!” Một ngụm trà Long Tĩnh vừa mới vào miệng đã bị ông cụ phun ra hết.

“Cái gì?” “Không thể nào!” Mọi người đều sợ đến ngây người.

“Bạch An Tương, cô đừng vì khiến mình giảm bớt xấu hổ mà bịa ra lời nói dối này” Bạch Vĩnh Minh lấy lại tinh thần, vỗ bàn tức giận nói: “Người cần thể diện cây cần vỏ, cô cảm thấy Vịnh Ánh Trăng là cấp bậc gì? Sẽ đồng ý lời đề xuất của một nhân viên nhỏ như cô sao?” “Đúng vậy, chuyện thế này nói dối cũng vô dụng, còn tận †ám mươi triệu, cô thật sự xem Vịnh Ánh Trăng người ta là đồ ngốc à: “Đúng thế, Vịnh Ánh Trăng người ta là sản nghiệp của Tập đoàn Tuấn Phong, đừng nói một nhân viên nhỏ như cô, cho dù Tập đoàn Trái cây Bạch Thị chúng ta, người ta cũng chưa từng nghe nói tới ấy” Nghe thấy sự nghỉ ngờ và chỉ trích của mọi người, Bạch An Tương trực tiếp lấy hợp đồng ra đưa cho ông cụ: “Đây là hợp đồng Tổng giám đốc Trương của Vịnh Ánh Trăng đưa, nói là nếu xác nhận không có sai lầm thì có thể phái người đến ký tên đóng dấu, ông nội ông xem qua đi” Thấy Bạch An Tương lấy cả hợp đồng ra, mọi người đều ngơ ngác.

Dường như Bạch Vĩnh Minh vẫn chưa hết hy vọng: “Bạch An Tương, ngay cả hợp đồng cô cũng làm giả rồi sao? Cô đúng là nói dối ngày càng thuận miệng nhỉ, chẳng lẽ cô thật sự không sợ bị vạch trần ư?” “Đúng vậy, chỉ làm giả hợp đồng thì có tác dụng gì? Đến lúc đó người ta hoàn toàn không ra vốn..” “Câm miệng hết đi!” Đúng lúc này, ông cụ Bạch cầm hợp đồng xem xét tỉ mỉ lộ ra vẻ mặt sợ hãi lẫn vui mừng, quát mấy người khác một câu.

Tất cả mọi người đều ngơ ngác.

Bạch Vĩnh Minh cũng ngạc nhiên: “Chảng lẽ… chẳng lẽ hợp đồng là thật sao?” Bây giờ anh ta cực kỳ hối hận.


Nếu biết Vịnh Ánh Trăng dễ nói chuyện như thế, hôm qua anh ta không nên đổi với Bạch An Tương, điều này trong vô hình đã giúp cô một việc lớn.

Đương nhiên ông cụ Bạch có thể nhận ra được hợp đồng là thật hay giả. Ông cụ rất hưng phấn, rất kích động, vì phần hợp đồng này rất có lợi với nhà họ Bạch. Bất động sản Vịnh Ánh Trăng chú trọng đầu tư tám mươi triệu mà chỉ cần 5% cổ phần của Bạch Thị, gần giống như là tặng tiền cho nhà họ Bạch vậy.

Ông cụ Bạch kích động nhìn hai lần, sau đó mới đưa hợp đồng lại cho Bạch An Tương, hiền từ nói: “An Tương à, cháu làm rất tốt, cực kỳ tốt, sau này cháu sẽ làm người phụ trách của hạng mục mới này, cần cái gì cứ nói thẳng, ông nội sẽ cố hết sức ủng họ” Lần đầu tiên ông cụ Bạch nhìn Bạch An Tương với vẻ mặt hiền từ, khiến cô cảm thấy hơi xa lạ.

Nhưng vẫn là chuyện tốt.

Cô nhận lấy hợp đồng, hơi cong môi nhìn thoáng qua Bạch Vĩnh Minh.

Cái nhìn này thật sự là khiêu khích trắng trợn với anh ta.

“Tôi nhớ anh từng nói.” Bạch An Tương nói với Bạch Vĩnh Minh: “Nếu tôi có thể hoàn thành nhiệm vụ này, anh muốn làm thế nào?” Nghe vậy, đầu tiên là Bạch Vĩnh Minh sửng sốt, sau đó cười lạnh: “Bạch An Tương, cô nghĩ mình là ai? Một câu.

nói đùa mà cô lại xem là thật à? Nếu không có tôi trao đổi với cô, cô có thể được đầu tư sao?” “Nói đùa?” Bạch An Tương đảo mắt nhìn mọi người.

“Nếu hôm nay tôi không thành công, vậy lời anh nói hôm qua có tính là nói đùa không?” “Nếu tôi thất bại, vậy bây giờ có phải tôi nên vạch rõ giới hạn với nhà họ Bạch, cút khỏi nhà họ Bạch không?” Bạch An Tương cười bất đác dĩ: “Nếu thất bại, anh, còn các người nữa, có phải đều muốn bỏ đá xuống giếng, nhìn tôi dập đầu xin lỗi Bạch Vĩnh Minh, sau đó còn nghĩ mọi cách châm chọc tôi, sỉ nhục tôi không?” Từng câu nói truyền vào tai mọi người, ai cũng đưa mắt nhìn nhau, không thể phản bác.

Cuối cùng, Bạch An Tương từ từ dời mắt nhìn sang ông cụ, hy vọng ông ta có thể lấy lại công bằng.




Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui