Lúc Hạ Tiểu Hi từ cửa sau đi vào tướng quân phủ thì thấy Tiểu Hồng đã ngồi chiễm chệ trên hành lang thong dong cắn hạt dưa.
Cơn tức giận đột ngột xông lên não, Hạ Tiểu Hi vơ lấy cây chổi đang bị vứt chơ vơ trên mặt đất chỉa thẳng vào Tiểu Hồng phóng tới, "Ngươi đúng là cái đồ vong ân bội nghĩa.
Ngươi làm người mà không có chút nghĩa khí nào như thế mà được à? Ta nuôi ngươi béo tốt thế này là để lúc gặp hoạn nạn cho ngươi bỏ mặc ta một mình gánh lấy như vậy sao? Ngươi… ngươi…!" Hạ Tiểu Hi mắng Tiểu Hồng một trận không ngóc đầu dậy nổi.Tiểu Hồng khóc không ra nước mắt, oan ức chạy trốn khỏi cây chổi thần thánh.
-Là tại tiểu thư người ngốc, không biết cách chui xuống dưới sạp hàng của người ta giống như em thôi!Nàng cũng chỉ nghĩ thầm trong bụng thôi chứ nào dám nói ra!Hạ Tiểu Hi hổn ha hổn hển đuổi theo Tiểu Hồng.Trong cả cái tiểu viện cũng chỉ có chủ tớ hai người vậy mà náo nhiệt không thua kém gì ngoài chợ."Khụ khụ!" Hai người đang hăng say chơi trò đuổi bắt thì nghe thấy tiếng người ho khan.
Cả hai đồng loạt dừng lại nhìn về phía phát ra âm thanh thì thấy Hạ Nhu Nhiên đang e thẹn đứng ngoài cửa viện. Hạ Tiểu Hi không thèm quan tâm đến Tiểu Hồng nữa.
Thái độ thay đổi nhanh đến chóng mặt, cười ngọt ngào đi đến bên cạnh Hạ Nhu Nhiên. Thực ra thì nãi giờ nàng đuổi theo Tiểu Hồng, đuổi đến sự tức giận cũng bị đuổi rơi không còn một mảnh.Tiểu Hồng hớ hớ cười, đưa cho Châu Nhi - nha hoàn của Hạ Nhu Nhiên một nắm hạt dưa ý bảo hai người cùng ăn cho vui, nhưng Châu Nhi lại mỉm cười lắc đầu từ chối, tiếp tục nghiêm túc làm nhiệm vụ gác cửa cho chủ tử. Châu Nhi cũng một cái bản tính như chủ tử nhà nàng, đều rất hay e thẹn nhút nhát như hai con mèo nhỏ."Muội muội! Như vậy liệu có ổn không?" Hạ Nhu Nhiên thẹn thùng không dám ngẩng đầu lên hỏi ra điều mà cả ngày này làm nàng thấp thỏm lo âu.Khác hẳn với bộ dạng nhe nanh múa vuốt khi ở chung với Tiểu Hồng, Hạ Tiểu Hi vừa gặp Hạ Nhu Nhiên một cái là cả người cũng mềm mại theo giống như là bị Hạ Nhu Nhiên làm cho ảnh hưởng vậy.
Nàng dịu dàng cầm bàn tay tròn trịa của Hạ Nhu Nhiên ôn nhu dỗ dành, "Tỷ tỷ, tỷ cứ yên tâm, chắc chắn sẽ không có vấn đề! Muội đã tìm hiểu qua rồi, Tào công tử hoàn toàn không giống như những gì bên ngoài đồn thổi.
Thực ra những nữ nhân mà Tào công tử nạp về làm thiếp cũng chỉ vì thế lực nhà mẹ đẻ của bọn họ có ích cho việc trợ giúp công tử ấy sớm ngày thăng quan tiến chức thôi, chứ công tử ấy cũng không phải ham mê sắc đẹp gì cho cam!"Nói rồi nàng thở dài một hơi, vẻ mặt đầy tiếc nuối, "Nếu không phải bát tự của muội và chàng không hợp nhau thì muội thật sự không muốn nhường cơ hội này cho tỷ đâu.
Đáng tiếc, đạo trưởng xem tướng nói nếu muội và chàng về chung một nhà, không phải muội sớm chầu trời thì cũng là chàng bị đoạn tử tuyệt tôn."Nói đến đó Hạ Tiểu Hi giống như vì người trong lòng mà bị kích động, nàng siết chặt mấy ngón tay tròn tròn của Hạ Nhu Nhiên, giọng nói cũng cao lên mấy phần, "Muội chẳng thà quy tiên sớm vài chục năm cũng chẳng sao, nhưng lỡ như muội không bị làm sao mà chàng lại không có người nối dõi tông đường, vậy thì muội…muội…" Hạ Tiểu Hi nghẹn ngào nói không nên lời, nước mắt chực trào ra. Tâm lý Hạ Nhu Nhiên hoàn toàn bị đánh sập.
Nàng nhẹ nhàng rút ra mấy ngón tay bị Hạ Tiểu Hi vì kích động quá mà siết đến phát đau.
Nàng cũng không hề hờn dỗi gì về việc Hạ Tiểu Hi làm nàng bị đau mà ngược lại còn an ủi lại nàng, "Muội muội cũng đừng buồn, nhất định là ông trời đã sắp đặt cho muội một lang quân phù hợp với muội hơn.
Có lẽ giờ này chàng cũng đang ở đâu đó chờ muội!"Hạ Tiểu Hi nghe lời Hạ Nhu Nhiên an ủi mà lòng ngọt lịm: -Nữ nhân này mặc dù thân hình có chút…chút xíuuuuu..
quá khổ, nhưng mà lại có một trái tim trung trinh như thiên thần.
Nam nhân háo sắc kia nếu dám bắt nạt nàng, ta sẽ cho hắn biết sống trên đời có bao nhiêu đau khổ.Nghĩ thì nghĩ thế thôi nhưng việc cần làm vẫn phải làm.Hạ Tiểu Hi nét mặt tươi tắn hẳn lên, giống như cây khô gặp mưa giữa ngày nắng hạ.
"Ân! Tỷ nói chí phải.
Có lẽ chàng đang chờ ta ở đâu đó, rất nhanh thôi ta sẽ gặp được chàng.
Phải không tỷ tỷ?"Hạ Nhu Nhiên thấy tâm trạng Hạ Tiểu Hi nhanh như vậy đã tốt lên cũng không khỏi vui mừng cho nàng: -làm một người không tim không phổi thế này thật tốt!Hạ Tiểu Hi hâm mộ nhìn Hạ Nhu Nhiên.
"Tỷ tỷ, tỷ thật tốt! Tào công tử gặp được tỷ đúng là có phúc!"Hạ Nhu Nhiên ngại ngùng xấu hổ, đấm nhẹ vào vai Hạ Tiểu Hi, "Muội nói gì vậy? Còn chưa biết được chàng có vừa ý ta không mà!"Hạ Nhu Nhiên buồn rầu nhìn xuống thân thể chỗ nào cũng lồi ra của mình, "Ta bây giờ ăn ít lại liệu còn kịp không?"Hạ Tiểu Hi mông như bị kim đâm, cả người nhảy lên như con cào cào, "Tỷ tỷ, tỷ đừng có mà làm bậy.
Thiên hạ này ai cũng có thể chê bai thân hình tỷ, nhưng tỷ tuyệt đối không thể chê bai chính mình.
Ngay cả chính tỷ không yêu mình thì sao mong người khác có thể yêu mình chứ???"Hạ Nhu Nhiên bị làm cho cảm động đến rơi nước mắt.
Hai người ôm lấy nhau hệt như tỷ muội ruột thịt tình thâm. Qua một buổi nói chuyện mà tình cảm hai người vốn trước kia như người dưng nước lã mà bây giờ đã thăng cấp lên thành tỷ muội tình thâm. Cố Ngạo Thiên vừa chui ra khỏi mật đạo trong dưỡng tâm điện của mình thì bị bộ dạng như đưa đám của Tiểu Toàn công công doạ cho giật nảy mình, "Tiểu Toàn Tử! Ngươi đừng có suốt ngày trưng ra cái bộ mặt kia cho ta xem nữa có được không? Doạ chết ta rồi!" Cố Ngạo Thiên tự vuốt vuốt ngực mình.Tiểu Toàn công công mặt mày ủ ê, "Mỗi lần người ra ngoài đều quăng nô tài lại một mình, nô tài buồn rầu một tí cũng không được sao? Ngài có biết đối phó với đám 'trung thần' của ngài, nô tài mấy lần suýt thì bị lộ không?"Cố Ngạo Thiên đạp vào mông Tiểu Toàn một cước, "Ngươi đây là đang chê bai làm việc cho ta quá cực khổ đúng không? Ngươi có thể nhanh nhanh biến đi được rồi!""Nô tài không dám! Nô tài đi rồi thì trong cung này còn ai đứng ra làm bia đỡ cho ngài?" Tiểu Toàn công công không sợ chết bĩu môi. Cố Ngạo Thiên lại đạp vào mông Tiểu Toàn công công thêm mấy cước, "Ngươi đây là đang nhắc nhở ta bên cạnh ta ngoài ngươi ra không có ai là người tâm phúc đúng không?"Tiểu Toàn công công uất ức ôm lấy cái mông vừa bị Cố Ngạo Thiên giày xéo chạy ra khỏi dưỡng tâm điện. Tiểu Toàn đi rồi, lúc này Cố Ngạo Thiên mới móc mớ giấy trong ngực ra, nhìn vào đó rồi nở một nụ cười gian manh.
.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...