Điều Xa Vời Mang Tên Hạnh Phúc

Đám tang của bố Phương Nhi nhiều người tới viếng đến bất ngờ, chủ yếu là phụ nữ. 1 kẻ cục súc, gàn dở như bố cô chỉ được mỗi cái mã ngoài đẹp trai hóa ra lại khiến đàn bà mê mẩn thế.

Bà Hà ngồi đờ đẫn, mắt hướng thẳng về phía trước, nhìn mà như không nhìn thấy gì. Bà vẫn chưa thể tin nổi chuyện đang diễn ra. Sao lại ra nông nỗi này, sao bà mất đi người đàn ông đã luôn nhất mực yêu thương mình 1 cách đột ngột như vậy.

Khi Phương Nhi bước vào nhà tang lễ cùng John thì dì Hoa nhảy xổ ra nhưng mẹ cô còn nhanh hơn. Cố gắng cào cấu đứa con gái đáng hận nhưng bị John ngăn lại, bà gào lên đầy phẫn uất:

- Cút! Mày đúng là đồ nghiệp chủng, giờ còn dám vác mặt tới đây sao? Do mày nên bố mày mới chết vậy mà vẫn có thể thản nhiên đến vậy à, đồ bất hiếu!

John vội vàng vòng tay ôm lấy cô giúp Phương Nhi khỏi ngã. Bố mất cô cũng rất suy sụp. Hơn ai hết anh biết cô ân hận vô cùng. Suốt thời gian lo hậu sự cô chẳng được tham gia, giờ còn phải chịu đựng thêm việc này nữa.

Khi bà Hà lại xông tới định tát Phương Nhi thì cậu của cô nhảy ra đứng chắn ở giữa. Giúp anh 1 tay dìu cô, cậu khuyên nhủ:

- Thôi cháu, mình rời khỏi đây đi!

Ngồi trong xe, Phương Nhi cố thu nhỏ người lại. Như thể sự tồn tại của cô là thừa thãi và vô nghĩa chỉ khiến người khác khó chịu và phiền lòng, chỉ mang lại tai ương và rắc rối.


John bế cô đang nằm lả từ trên xe vào thẳng phòng ngủ. Liệu có nên cho Phương Nhi liều an thần mạnh để cô ngủ đi không? Cô mất ngủ mấy ngày nay rồi, uống thuốc ngủ cũng không ngủ nổi. Nhìn Phương Nhi đi lại dật dờ như cái xác không hồn mà lòng anh xót buốt.

Vừa rời mắt khỏi cô đã chẳng thấy Phương Nhi đâu, John hốt hoảng đi tìm. Đồng hồ, điện thoại hay ô tô của cô anh đều cài định vị nhưng cô lại bỏ hết ở nhà. Cô đã đi đâu nhỉ? Không dùng xe có nghĩa là cô chỉ quanh quẩn gần đây.

Tuyệt vọng, có bao nhiêu người quen chung John đều gọi điện hỏi thăm nhờ giúp đỡ, còn mình đánh liều chọn 1 nơi Phương Nhi vốn rất yêu thích.

Đứng trên nóc tòa nhà này nhìn xuống bên dưới mọi thứ trông thật nhỏ bé, bé xiu xíu. Nếu giờ cô thả mình cho rơi xuống có khi thân xác cô cũng tan tành thành những mảnh nhỏ tương đương.

Hiện đang khoảng 8 giờ tối, xe cộ đi lại bên dưới vẫn nhộn nhịp vô cùng. Cô nên nhảy xuống hướng bên này hay bên kia, bên nào để người ta dọn xác cô cũng đỡ vất vả, khi cô sống đã như 1 cục nợ, chết rồi không muốn còn bị rủa xả thêm.

Thật may mắn làm sao John đã đoán đúng. Sống bấy lâu với Phương Nhi anh cũng hiểu được chút ít về cô. Đây là tòa nhà cô rất ưa thích, cả mặt trước tòa nhà cứ đến tối lại được những đèn led trang trí tạo nên những hình khối đan xen đẹp mê hồn.

Anh và Phương Nhi đã từng đến sân vận động nho nhỏ gần chỗ anh sống để cô ngồi ngắm những tạo hình thú vị ấy. Anh thì đi cùng muốn cho chân tay mồm miệng được hoạt động chút thôi.

Chỉ có những lúc như vậy ở nơi công cộng Phương Nhi mới cho anh tự do táy máy chứ bình thường sẽ bị đẩy ra ngay. Cảm giác của việc chạm vào người mình yêu ở ngoài đường rất kích thích nửa lo sợ bị ai đấy bắt gặp nửa lại mong người ta nhìn thấy những cử chỉ âu yếm của mình.

Phương Nhi bị tòa nhà này gây ấn tượng mạnh. Ban ngày cô cũng đến nhìn tận mắt xem nó thế nào, đèn được giăng mắc kiểu gì. Do đó cô có quen biết với bảo vệ tòa nhà, thậm chí đã có lần họ còn cho phép cô trèo lên tầng thượng.

John tìm thấy Phương Nhi khi cô đang đứng trên lan can sân thượng. Hôm nay gió khá to, nhìn cô với váy áo bay phấp phới cứ như thể tiên nữ sắp rời khỏi trần gian.

Anh chỉ dám rón rén tiến lại gần, nơm nớp lo sợ có thể khiến cô giật mình. Đang đứng chấp chới trên cao như vậy lỡ cô sảy chân thì sao, thật không dám nghĩ tiếp. Anh gọi cô giọng đầy dịu dàng:

- Phương Nhi à, mau xuống thôi em, xuống đây với anh!

Quay lại nhìn anh, gương mặt ướt đẫm nước mắt, cô lắc đầu. Cô nức nở, giọng nghẹn ngào:

- Bố em chết rồi, vì em mà ông ấy chết!


- Không đúng đâu em, nghe chẳng có lí gì hết!

- Mẹ em giờ căm hận em lắm!

- Em biết câu giận mất khôn chứ hả. Bà ấy nghĩ không thông thôi, đau buồn làm cho đầu óc người ta tê dại, thiếu minh mẫn.

- Anh có cho rằng em là kẻ chuyên mang tới tai ương xui xẻo cho những người ở quanh không?

John trả lời cương quyết, giọng chắc nịch:

- Tuyệt đối không có chuyện ấy. Như anh này, anh hạnh phúc xiết bao khi có em ở bên. Xuống thôi nào! Nếu em cũng chết thì lấy ai chăm sóc cho mẹ em đây?

John đã tung ra đòn quyết định, đánh trúng trọng tâm vấn đề. Phương Nhi sững người, đứng trân trối nhìn anh sau đó nhẹ nhàng nhảy vào vòng tay anh. Vùi mặt vào ngực anh hồi lâu cô thì thào:

- Em cũng cần anh lắm, đừng bỏ lại em 1 mình!

Nhiều khi anh thấy hối hận vô cùng vì đã gợi ý cô chăm sóc cho mẹ mình. Lúc đó cô đang tuyệt vọng cùng cực nên anh nghĩ tạo cho cô 1 động lực sống sẽ giữ được cô lại. Ai ngờ như vậy lại hóa ra anh làm hại cô. Anh đã tự sỉ vả bản thân không biết bao nhiêu lần vì cái sai lầm ngu ngốc đấy của mình.

Mà John cũng không bao giờ có thể tưởng tượng nổi mẹ của Phương Nhi lại biến thành 1 kẻ kinh khủng đến nhường ấy. Người phụ nữ hiền lành, vui vẻ, tâm lý khi nào cũng tính toán chu đáo mọi thứ cho con biến mất hoàn toàn. Thay vào đó là 1 mụ đàn bà cay nghiêt, độc ác, máu lạnh đến cùng cực.


Phương Nhi lại bị bạo hành tinh thần với cấp độ cao hơn, tinh vi hơn và tần suất dày đặc hơn, cộng thêm cả bạo hành thể xác. Mẹ cô hành hạ cô thường xuyên, đánh, đấm, tát rồi còn những gì gì nữa mà John không biết.

Phương Nhi thì chẳng hé răng nửa lời, anh chỉ nghe được bập bõm thông qua bà giúp việc nhà mẹ cô. Bà ta cũng thấy quá xót xa cho cô nên lắm lúc còn xông vào chịu đánh thay.

Giờ thì John đang đưa Phương Nhi về từ bệnh viện. Cô bị bỏng vì bà Hà hất cả tô cháo nóng vào người. Sau khi được sơ cứu cô nhất quyết đòi về để chăm sóc cho mẹ, mặc cho bác sỹ thuyết phục kiểu gì cũng không ở lại.

Cái ý tưởng đưa Phương Nhi về Mỹ cùng mình dạo này thường xuyên xuất hiện trong đầu John. Vậy là hợp lý nhất, để cô sống cách xa nơi này, cách xa khỏi mọi khổ đau, phiền muộn. Tuy nhiên thuyết phục kiểu gì để cô chấp nhận. Việc ấy nghe hơi bất khả thi, tạm thời anh vẫn chưa nghĩ ra lý lẽ.

Các bậc phụ huynh lắm lúc coi con cái như đồ vật mình sở hữu, tao đẻ ra mày nên tao được làm mọi thứ với mày. Đôi khi anh cảm thấy không chịu nổi nữa phàn nàn về thái độ của bà Hà thì, đương nhiên, cô bênh mẹ ngay lập tức.

Và rồi Phương Nhi sẽ kể với anh rằng bà đã đối xử tốt đến nhường nào với cô, toàn chuyện của cái thời xưa xửa xừa xưa, khi cô chắc mới chỉ có mấy tuổi.





Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận